Tất cả âm thanh biến mất.
Những người khác đột nhiên dừng lại.
"Người hai đầu đâu?"
Nữ tử váy dài hỏi.
"Vừa rồi còn ở nơi này, có phải tìm được đường ngầm nào nên rời đi trước hay
không?"
Nam tử áo đen nói.
"Hừ, chắc chắn là vậy, vì giành chiếm lấy bảo tàng trước."
Ngựa đầu người vội vàng chạy tới chạy lui trong đại điện, muốn tìm kiếm dấu
vết người hai đầu rời đi.
Liễu Bình thờ ơ lạnh nhạt, cẩn thận quan sát toàn bộ đại điện, muốn xem cái gọi
là thủ vệ lồng giam rốt cục là gì.
Đại điện đột nhiên chấn động.
Tất cả ánh hào quang trở nên ảm đạm.
Tất cả hóa thành hắc ám.
"Chúng ta còn lại bốn người, tốt nhất là tụ lại với nhau, mỗi người phòng thủ
một hướng."
Nữ tử váy dài lớn tiếng kiến nghị.
"Ý kiến hay."
Ngựa đầu người nói.
"Ít nhất không lo lắng hai mặt gặp địch."
Nam tử áo đen nói.
Liễu Bình cũng cảm thấy đây là biện pháp hay, lập tức tiến lên đứng chung một
chỗ với ba người khác, mỗi người canh giữ một hướng.
Bốn người lẳng lặng đợi mấy giây.
Một pho tượng chậm rãi dâng lên từ mặt đất, đứng sừng sững ở vị trí mà Hư
Không Thứ Mẫu đứng trước đó.
Nói nó là pho tượng, còn không bằng bảo nó là một tồn tại dạng người khoác
một chiếc áo ngoài làm bằng đá.
Xuyên qua những khe hở giáp trụ bằng đá kia, hoàn toàn có thể nhìn thấy bên
trong là da thịt nhân loại.
Nó cầm trường mâu và đại thuẫn trong tay, bày ra tư thế chiến đấu.
ế ằ ấ ể
Một chiếc áo choàng to rộng làm bằng đá che khuất khuôn mặt và thân thể nó,
làm người ta hoàn toàn không thể thấy rõ diện mạo, cũng không biết rốt cục nó
là ai.
Một giọng nói truyền đến từ pho tượng: “Đừng đi tiếp nữa, nơi này là nhà tù
vĩnh hằng giam giữ một tù nhân chí ác hoành hành các kỷ nguyên."
Mọi người quay mặt nhìn nhau.
"Cái gì, thì ra nơi này là một lồng giam?"
Nam tử áo đen nói.
"Có lẽ nó đang gạt chúng ta?"
Ngựa đầu người không cam lòng mà nói.
"Mà Hư Không Thứ Mẫu khủng bố kia đã bị truyền tống đi rồi, chẳng lẽ còn có
cái gì lợi hại hơn nó sao? Ít nhất ta chưa từng nghe nói đến."
Ngựa đầu người cái.
"Cũng đúng,"
Nam tử áo đen bừng tỉnh mà nói: “Người hai đầu đột nhiên không thấy đâu, nói
không chừng pho tượng này chính là thứ hắn dùng để gạt chúng ta."
"Ta biết một vài trò xiếc chuyên gạt người, vào thời điểm cuối cùng thăm dò di
tích, sẽ có người thả ra trò xiếc như vậy, lừa những người khác đi rồi hắn độc
chiếm hết trái cây ngon ngọt."
Nữ tử váy dài nói.
Bọn họ liếc nhau.
Liễu Bình thầm nói, người hai đầu không có cơ hội hưởng dụng trái cây gì.
Bởi vì bản thân hắn đã biến thành trái cây.
"Các ngươi vẫn nên đi thôi, nơi này thật sự quá nguy hiểm, không đáng để ở
lại."
Liễu Bình nói.
"Không... Nói thật ta không quá tin, hơn nữa, chỉ là chiến đấu mà thôi."
Nữ tử váy dài nói.
Nàng rút ra một thanh thứ kiếm, thử đánh một đòn công kích về hướng pho
tượng, Bóng kiếm kia bay ra đánh vào pho tượng, phát ra tiếng vang nặng nề.
Pho tượng chậm rãi nhìn về hướng nàng, mở miệng nói: “Ta là kẻ thống ngự tất
cả pháp tắc, bảo hộ lồng giam tại đây, có thể chiến thắng tất cả kẻ địch, không
để tù nhân chí ác chạy thoát."
"Cuộc chiến lần này sắp bắt đầu."
"Ngươi có thể đưa ra một điều kiện chiến đấu, đây là sự thương hại của người
sáng tạo ra ta dành cho tất cả sinh mệnh."
ế ầ
Nữ tử váy dài cười lạnh và nói: “Thứ làm bộ làm tịch, nếu là thật, ta yêu cầu
ngươi không được sử dụng bất cứ binh khí nào."
Pho tượng buông trường mâu và đại thuẫn trong tay ra, nói: “Điều kiện của
người đã được thỏa mãn."
Dị biến đột nhiên sinh ra -- Một thế giới nhanh chóng lao đến từ nơi cực kỳ xa
xôi, cuốn pho tượng và nữ tử váy dài vào trong đó.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Pho tượng không nhanh không chậm đi ra từ hư không, đứng trên đài điêu khắc
lần nữa.
Tên giáp tay bằng đá của nó đầm đìa máu tươi.
Một cái đầu bị nó tung ra, rơi xuống trước mặt đám người Liễu Bình.
Là đầu của nữ tử váy dài kia! Tuy nàng đã chết, nhưng trên mặt vẫn đọng lại sự
sợ hãi và tuyệt vọng, pho tượng vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm bọn
người Liễu Bình, lạnh lùng nói: “Ta có thể chiến thắng tất cả kẻ địch, không để
tù nhân chí ác chạy thoát."
"–– Người tiếp theo."
Trong đại điện đồng thau hắc ám yên tĩnh.
Liễu Bình và nam tử áo đen đúng tại chỗ, yên lặng chờ đợi.
Đột nhiên -- Hư không mở ra, pho tượng kia đáp xuống, lại đứng bất động trên
đài điêu khắc lần nữa.
Máu loãng trút xuống như vô tận, nhanh chóng lan tràn, rốt cuộc cũng biến toàn
bộ đại điện thành một mảnh huyết hà.
"Hắn thua."
Nam tử áo đen thở dài và nói.
"Đúng vậy, hắn thua."
Liễu Bình cũng lắc đầu.
Ngay vừa rồi, pho tượng kia chủ trường mâu trong tay về hướng ngựa đầu
người, nói trước khi giết hắn, hắn có thể đưa ra một điều kiện chiến đấu.
Ngựa đầu người ngẫm nghĩ, sau đó đưa ra một điều kiện mà cả Liễu Bình cũng
cảm thấy rất không tồi.
"Ta muốn triệu hoán rất nhiều đồng bạn tiến đến để cùng chiến đấu với ngươi."
Đó là điều kiện mà ngựa đầu người đưa ra.
Pho tượng đồng ý.
Kế tiếp, ngựa đầu người thả ra rất nhiều tuyến thế giới, liên lạc với hơn mười
Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể thân thiết.
ế ể ế ầ
Những Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể đó vừa đến thì đã thả ra các thần linh
đứng đầy toàn bộ đại điện.- - Vạn thần.
Hơn nữa có đến tận ba mươi hai Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể.
Nhìn thế nào thì trận này cũng sẽ không thua.
Nhưng khi cuộc chiến kết thúc, chỉ có pho tượng trở về, ngựa đầu người và các
đồng bạn của hắn ta đều hóa thành máu loãng.
Liễu Bình thở dài, tay tùy tiện xoay chuyển, huyết hà cả điện đã được dọn sạch
sẽ.
"Thật đáng sợ... Chẳng lẽ nó thật sự vô địch sao?"
Nam tử áo đen nói.
Chỉ thấy pho tượng chậm rãi giơ trường mâu trong tay lên, chỉ vào hắn ta và
nói: “Cuộc chiến lần này sắp bắt đầu, ngươi có thể đưa ra một điều kiện chiến
đấu."
"Đây là sự thương hại của người sáng tạo ra ta dành cho tất cả sinh mệnh."
Sắc mặt nam tử áo đen biến đổi, lại nhanh chóng trầm tĩnh lại.
Hắn ta đặt đôi tay ra sau lưng, mở miệng nói: “Từ lúc kỷ nguyên mở ra tới nay,
những kỷ nguyên Thanh Tuyền, Loạn Trụy, Khí Vật... quá mức đơn giản, Thế
Giới Loại Sinh Mệnh Thể chỉ nắm giữ tất cả các thần linh, không có được bao
nhiêu thế giới chi thuật - _"
"Ngươi không cần đánh đồng ta với đám ngu xuẩn trước đó.”.
Pho tượng nghe xong thì không bình luận câu nào, chỉ tiếp tục nói: “Đưa ra điều
kiện chiến đấu của ngươi."
Nam tử áo đen nhìn chằm chằm nó và nói: “Vì sao lần nào ngươi cũng mang
bọn họ tiến vào thế giới của ngươi? Không, lần này ta hy vọng chúng ta đánh ở
chỗ này."
Pho tượng trầm mặc mấy phút, nắm trường mâu, chậm rãi đi xuống từ đài điêu
khắc rồi mở miệng nói: “Người thông minh, đáng tiếc dù chiến đấu ở chỗ này
thì người vẫn sẽ chết trong tay ta."
Nó đột nhiên biến mất khỏi chỗ đó.
Nam tử áo đen lập tức cảm ứng được điều gì, vung tay áo lên, đánh ra một lưu
quang vào hướng nào đó.
Đông! Pho tượng bị lưu quang đánh trúng, hiện ra từ hư không, va vào một chỗ
khác trong đại điện đồng thau đằng xa.
Nam tử áo đen lộ ra vẻ mặt trận định, triển khai tư thế tại chỗ và nói: “Ta không
giống như những người khác đâu."
Giọng nói của pho tượng truyền đến từ một khác đầu của đại điện: “Không ngờ
ngươi là tồn tại có được hệ thống thế giới, ngươi thật sự mạnh hơn chúng nó."
Nam tử áo đen bỗng xoay người, rút ra một thanh pháp trường rồi chắn ở bên
cạnh người.
ề ắ
Một cây trường mâu hiện ra từ hư không, hung hăng đâm về hướng hắn ta.
Rắc! Pháp trường lập tức gãy đôi.
Nhưng quanh thân nam tử áo đen lại dâng lên ánh hào quang lộng lẫy sáng
ngời, đánh bay pho tượng ra ngoài lần nữa.
Nhân cơ hội này, nam tử áo đen lại rút ra một thanh pháp trường, nhẹ nhàng gõ
gõ mặt đất.
Những lá chắn tỏa ra vô số ánh sáng lặng lẽ hình thành, bao phủ chung quanh
hắn ta.
Chúng đến từ rất nhiều thế giới mà hắn ta có được, sức mạnh của chúng giao
hội, chồng chất lên với nhau rồi tràn ra, uy lực lập tức tăng lên rất nhiều lần.
Danh Sách Chương: