Hùng nhân lại đột nhiên thò đầu ra.
Lúc này hắn đã thích ứng với lực trùng kích của dòng nước, thừa dịp mọi người
cắn răng đối mặt với đợt tấn công của hồng thủy, hắn tung một chân đá bay con
bọ ngựa bên trái ra.
“Ai bảo vừa rồi người đánh vào đầu ta!"
Hùng nhân nảy sinh ác độc mà nói.
Con bọ ngựa kia thoát ly khúc gỗ lớn, bị dòng nước cuốn đi, lập tức chẳng biết
trôi đi đâu.
Con bọ ngựa còn lại quát lên: “Đừng đến gây chuyện, coi chừng ta đánh người
đến ra phân đấy!"
Nó không nói lời nào thì không có gì, dù sao khoảng cách giữa nó và hùng nhân
có hơi xa.
Nhưng sau khi nó nói ra câu “Đánh ra phân"
kia–– Vẻ mặt hàng nhân lập tức thay đổi.
Hắn gần như từ bỏ dùng hai móng bám chặt khúc gỗ, dùng phương thức liều
mạng xông thẳng đến chỗ bọ ngựa.
Bọ ngựa nhìn ra không đúng, lập tức biến chi trước thành một trường thứ bén
nhọn, lập tức chọc lên người hùng nhân.
"Tới đi! Cùng lắm thì cùng nhau xong đời!"
Bọ ngựa kêu lớn.
Hùng nhân lại như không nhìn thấy cây châm kia, lập tức xông lên, tùy ý để
trường thứ xuyên qua đầu vai hắn.
"Tên đáng chết, cút ra khỏi Mộng Cảnh cho ta!"
Hùng nhân phẫn nộ rít gào.
Hắn toàn lực chém một chưởng ra, hất văng bọ ngựa ra khỏi khúc gỗ lớn.
Tung ra kích này xong, hắn lập tức cúi người xuống, nhanh chóng dán sát lên
khúc gỗ, một móng vuốt hoàn toàn đâm sâu vào thân cây, móng vuốt còn lại bắt
lấy trường thứ, trực tiếp rút nó ra khỏi đầu vai rồi tùy tiện ném xuống.
Oanh -- Lại một dòng nước xiết đụng phải khúc gỗ.
Khúc gỗ gãy ngang ở giữa.
Bảy tám sinh linh trực tiếp rơi vào hồng triều, trong nháy mắt chẳng biết đi đâu.
Hùng nhân ôm khúc gỗ đứt gãy mà lênh đênh trên con sóng, ánh mắt quét khắp
bốn phía Hiện tại đã không nhìn thấy sinh linh khác, chỉ còn một con bò cạp
ố ắ ấ ầ ỗ
mặt người có sáu đôi móng vuốt đang bắt chặt lấy đầu còn lại của khúc gỗ đã
gãy.
Hiện giờ.
Trên khúc gỗ chỉ còn lại hùng nhân và nó.
Có lẽ biểu cảm dữ tợn của hàng nhân dọa sợ nó, hoặc do thấy được phong cách
chiến đấu hung ác vừa rồi của hàng nhân –– “Đừng động thủ, chúng ta có thể
hợp tác."
Bò cạp mặt người nói.
"Người càng ít thì trên khúc gỗ càng an toàn."
Hùng nhân nhìn chằm chằm nó và nói.
"Hiện tại chỉ có hai chúng ta, vậy đã đủ an toàn."
Bò cạp mặt người nói.
"Nhưng còn có thể càng an toàn, có đúng không?"
Hùng nhân nói.
"Hợp tác mà ta nói đều có lợi với người và ta."
Bò cạp mặt người nói.
Nửa người trên của nó là người, nửa người dưới là bò cạp, cái móc thật dài ở
đuôi có vẻ vô cùng sắc bén.- - Nhìn ra cũng là nhân vật tàn nhẫn..
Thừa dịp thủy thể hơi yếu, hùng nhân phun ra một ngụm nước, không ngừng
dùng chân đạp nước, mở miệng hỏi: “Ngươi muốn hợp tác thế nào?"
"Trước đó khen thưởng mà ta lựa chọn là điều tra nhiệm vụ kế tiếp -- ta biết kế
tiếp phải đối mặt cái gì!"
Bò cạp mặt người nói.
"Vì sao người phải nói cho ta biết?"
Hùng nhân hỏi.
"Ta một mình ứng phó không được, ít nhất cần một người giúp đỡ, đáng tiếc
thành viên đoàn đội của ta đều bị ném không thấy đâu nữa."
Bò cạp mặt người nói.
"Thật ra ta có thể giúp đỡ, tiền đề là người nói ra tình huống kế tiếp."
Hùng nhân nói.
Sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, thậm chí có vẻ hơi dữ tợn và thống khổ.- -
Giống như trong thân thể có một cây gậy đang không ngừng quấy.
Hùng nhân này có được không vậy! Bò cạp mặt người nói thầm trong lòng.
Nhưng từ lúc bắt đầu hàng nhân đáng khinh này đã thường xuyên lộ ra biểu cảm
như vậy.
ể ồ
Nó dùng biểu cảm này xử lý hai con bọ ngựa, đồng thời còn bảo đảm mình
không bị sóng lớn mãnh liệt hất văng ra!
-- Hơn nữa cũng không có lựa chọn khác.
"Nghe này, sự kiện vỡ để sẽ tạo thành đại hồng thủy, do đó làm thức tỉnh cự thú
hung ác nào đó trầm miên dưới đáy nước.”.
"Những thế giới chi chủ chúng ta bị nhốt trong thân thể sinh linh, hoàn toàn
không phải đối thủ của nó."
Bò cạp mặt người nói.
"Vậy phải làm sao bây giờ?”.
Hùng nhân cũng cảm thấy lo lắng.
Bụng đau thì đau bụng, nhưng cũng coi như nhịn được.
Hồng thủy tuy lợi hại, nhưng hắn bơi không tồi, hùng nhân cũng biết bơi kiểu
chó, còn có gỗ trôi trong ngực, cũng không thành vấn đề.
Nhưng nếu lại xuất hiện một con cự thú, vậy không ai chịu nổi nữa.
"Ta chuẩn bị một loại huân chương, là dùng độc tố của con bò cạp này tạo ra."
Bò cạp mặt người nói.
"Có hiệu quả gì?"
Hùng nhân hỏi.
"Nó có thể làm trên người chúng ta bao phủ một khí tức tử vong, cho dù là sinh
linh nào nhìn thấy chúng ta, cũng chỉ nghĩ chúng ta là hai thi thể."
Bò cạp mặt người nói.
"Vậy cự thú kia có ăn thi thể không?"
"Không ăn, nó chỉ ăn đồ sống, đồ sạch sẽ."
-- Câu này thì nói thật.
"Ngươi chuẩn bị rất tốt, cần ta làm cái gì?"
"Huân hương này phải đụng vào máu của hai loại sinh linh thì mới có thể phát
huy tác dụng, hiện tại người hiểu chưa?"
"Thì ra là thế."
Lúc này khúc gỗ trôi thẳng về phía trước, rốt cuộc cũng tiến vào một nơi thể
nước hơi nhẹ nhàng một chút.
Hùng nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bò cạp mặt người lại vội vàng nói: “Mau! Chúng ta phải lập tức đốt hương --
Khi thủy thể dịu lại, nó sẽ lập tức xuất hiện!"
"Được!"
Hùng nhân lên tiếng.
ẩ ỗ ố ắ
Nó đưa một tay đẩy gỗ trôi ra, một tay ôm bụng, cố gắng bơi qua.
Bò cạp mặt người lấy ra huân chương kia.
Hai người nhìn nhau, cắt qua bàn tay, làm máu tươi nhỏ lên huân hương.
Huân hương lập tức tỏa ra hương khí nhàn nhạt.
"Ta vẫn luyến tiếc khối gỗ trôi này, ta giả chết ngay trên đây đi."
Hùng nhân nói.
"Được, ta bò bên này, người nằm bên kia, thế nào?"
Bò cạp mặt người hỏi.
"Không thành vấn đề."
Hùng nhân nói.
"Từ từ! Ngươi có thể giả chết không? Tuy có huân hương, nhưng nếu ngươi
nhúc nhích giống vật còn sống thì khẳng định sẽ khiến nó chú ý, đến lúc đó
đừng liên lụy ta!"
Bò cạp mặt người nói.
"Giả chết thì ai chẳng biết, đừng xem thường người khác, nhanh đi."
Hùng nhân nói.
Hắn đảo qua bên cạnh, lập tức nằm ngay đơ bất động, cộng thêm hiệu quả do
huân hương kia sinh ra, không có khác biệt gì so với những thi thể đang trôi nổi
trên mặt nước chung quanh.
"Lợi hại."
Bò cạp mặt người tán thưởng một tiếng rồi vội vàng chọn sẵn vị trí, nằm xuống
trên khúc gỗ.
Lúc này dòng nước có vẻ càng thêm thong thả.
Dưới nước dần xuất hiện một bóng đen thật lớn.
Nó lặng lẽ trồi lên mặt nước, lộ ra hai đồng tử to như phòng ốc, nhìn quét tất cả
trên mặt nước.
Lúc này là sự yên tĩnh không có một tiếng động.
Mọi thứ trở nên lặng lẽ im lìm dưới cái nhìn chăm chú của nó, cứ như sợ quấy
nhiễu tới nó.
Hùng nhân vẫn nằm bất động, trên võng mạc lại lặng lẽ hiện ra từng hàng chữ
nhỏ: “Chú ý!"
"Ngươi đã bị khí dụ đi săn ảnh hưởng."
"Ban đầu khí này chính là tử khí, nhưng rất nhanh sẽ chuyển hóa thành khí tức
sinh mệnh, làm người ta cảm nhận được trên người của người có sức sống vô
tận."
ố ế ỗ
-- Bò cạp mặt người gài ta! Nó muốn độc chiếm khúc gỗ trôi này! Dù sao dựa
theo quy tắc nhiệm vụ, số lượng chúng sinh ở trên khúc gỗ càng ít thì nó càng
an toàn hơn.
Nếu chỉ có một mình bò cạp mặt người ở trên đó, chẳng phải nó sẽ trực tiếp
thông qua khảo nghiệm lần này? Cái tên âm hiểm này.
Trong lòng hùng nhân nảy sinh ác độc, vừa tiếp tục giả chết, vừa nhanh chóng
suy nghĩ đối sách.
Danh Sách Chương: