Bông tuyết rơi xuống lả tả.
Thiên lôi đánh vỡ cả trời cao, không ngừng giáng xuống phía dưới, đánh cho cả
người người giả run lên.
"Thật là xui xẻo.."
Liễu Bình thở dài, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút uể oải.
Đạo pháp Kỳ Quỷ thứ cấp thật sự quá hung hãn, một khi ra tay thì thân thể và
cả hồn phách sẽ bị trực tiếp chém chết, hóa thành tro tàn.
Điều này tạo thành một nan đề.
Không thể thông qua phương thức câu hồn để đạt được ký ức của đối phương
và lấy được càng nhiều tình báo.
– Không có cách nào, chỉ có thể đi bước nào thì hay bước đó thôi.
Liễu Bình cột đầu mọi người lại với nhau, xúc một nắm tuyết trên mặt đất lên
rồi xoa xoa tay.
Tùng hàng chữ nhỏ đột nhiên nhảy ra: “Chú ý:"
"Hiện giờ toàn bộ năm trăm chức nghiệp giả đã tử vong."
"Thời gian còn lại: Mười giờ."
"Vào khoảng thời gian kế tiếp, xin hãy nỗ lực thu hoạch càng nhiều đầu người,
để nghênh đón đánh giá cuối năm của ngươi."
Quả nhiên là thế! Năm trăm chức nghiệp giả chỉ là một lời dẫn, trận chém giết
kế tiếp mới là trọng điểm thật sự.
"Giết hại lẫn nhau à... Bọn chúng cổ vũ cho loại hành vi này sao?"
Liễu Bình lẩm bẩm.
Bỗng nhiên.
Một lưu quang bay tới từ trời cao, nhẹ nhàng dùng ở đối diện Liễu Bình không
xa.
Đó là một thiếu niên thân thể cao gầy.
"0880, ngươi mới giết 27 tên à? Chậc chậc, ta vốn nghĩ ngươi sẽ là con mồi đủ
tư cách."
Hắn ta cố ý nói với giọng điệu đầy thất vọng.
Liễu Bình nhún vai và nói: “Thực lực của ta hữu hạn -- nói xem ngươi giết được
bao nhiêu?"
"76 tên."
Thiếu niên tùy tiện vung lên, trên mặt đất lập tức lăn ra một đống đầu người.
ắ ề ễ
Hắn ta rút binh khí ra, bước từng bước về phía Liễu Bình, trên mặt lộ ra sát ý,
hắn ta nói: “0880, tuy thực lực chân chính của người chỉ có như vậy, nhưng làm
một đầu người, vẫn có chút giá ––"
Oanh! !!
Một kiếp lôi màu đỏ thẫm giáng thẳng xuống, trực tiếp đánh lên đầu thiếu niên.
Hắn ta trực tiếp nuốt câu nói kế tiếp vào, cứng lại tại chỗ, cả người vang lên
tiếng xèo xèo và một mùi khét nghẹt.
Cơ hội đến! Liễu Bình không chút do dự mà rút đao ra cách không trảm một cái
-- Đao thuật Kỳ Quỷ sơ cấp: Chiến Trảm! Đao như kinh hồng cắt qua hư không,
bay vút lên, tiện thể trảm bay một cánh tay của thiếu niên vóc dáng cao gầy kia.
"Không tốt!"
Thiếu niên la lên thất thanh.
Trong lòng biết hiện giờ là tuyệt cảnh sinh tử, hắn ta không màn đến điều gì
khác, thân thể chợt lóe đã xông lên trời cao, nhanh chóng bay tới phương xa.
Quanh người hắn ta hiện ra một vòng ánh sáng bảy màu, bảo vệ hắn ta ở bên
trong.
Liễu Bình chỉ suy nghĩ trong chớp mắt, cũng không đuổi theo.
Người này mang đến cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống với những
người trước đó.
Cảm giác của vòng ánh sáng bảy màu kia và “Thi thể thượng đế"
gần như nhất trí, mơ hồ làm Liễu Bình cảm ứng được sự nguy hiểm nào đó.
Chặt đứt một tay -- Có lẽ hắn ta tạm thời không dám đuổi theo nữa.
Liễu Bình nhìn lại một đống đầu trên mặt đất đối diện.
Hiện tại.
Hắn có 103 cái đầu người.
Số lượng này đã chiếm một phần năm, hẳn cũng xem như không tồi.
Hắn đang tính toán tiền lời thì bỗng ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy lôi quang trên bầu trời dần dần ngừng lại.
Mây đen tản ra.
Thiên kiếp đã tới hồi kết cục.
"Cái gì? Vậy là xong à?"
Liễu Bình giật mình mà nói.
Còn khoảng mười giờ nữa mà.
Nếu thiên kiếp này kết thúc, mà kế tiếp lại gặp phải kẻ địch thì chẳng lẽ hắn
phải đích thân ra tay?
"Này, chờ một chút! Chờ một lát lại kết thúc đi!"
ễ ầ
Liễu Bình không cam lòng mà nâng đôi tay lên, la lớn lên bầu trời.
Nhưng thiên kiếp chẳng thèm quan tâm tới hắn, lập tức tản ra, hóa thành hư vô.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mặt Liễu Bình: “Chúc mừng.”.
"Ngươi đã tấn chức lên thành người tu hành Loạn Tinh Cảnh."
"Hiện giờ trị số các mục như tổng số lượng linh lực, cường độ, thần hồn gân
cốt, khí huyết, phản ứng đã gấp ba lần cảnh giới Huyền Linh!"
"Thông qua năng lực Giết chóc làm vui, hồn lực người tích góp đã giúp người
tăng lên đến hậu kỳ Loạn Tinh Cảnh của người tu hành."
"Muốn tiếp tục tấn chức thì đánh chết kẻ địch cùng đẳng cấp đã không còn hiệu
quả."
"Ngươi phải đánh chết kẻ địch lợi hại hơn."
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
Liễu Bình lẳng lặng đứng tại chỗ, cảm nhận dao động linh lực hùng mạnh như
thủy triều trên người.
"A... Sức mạnh của Lục Đạo Luân Hồi khủng khiếp đến như vậy... Đáng tiếc..."
Liễu Bình không nói tiếp.
Lúc trở thành thiết kế sư, hắn đã đặc biệt đi xem tập hợp thiết lập có liên quan.
Thật ra các loại chiêu thức của người tu hành Lục Đạo cũng đang bị chậm rãi
góp nhặt.
Chẳng qua Lục Đạo Luân Hồi có khoảng sáu thế giới, thiết lập sức mạnh của
mỗi thế giới lại không giống nhau, hơn nữa chỉ nói đến hệ thống sức mạnh của
người tu hành thôi thì đã như thang trời, căn bản không nhìn thấy điểm cuối.
Ví dụ như tu sĩ Loạn Tinh Cảnh-- Cảnh giới này mạnh hon Huyền Linh Cảnh
gấp ba.
Tới cảnh giới tiếp theo - Quy Nguyên Cảnh, lại mạnh hơn Loạn Tinh Cảnh
mười hai lần.
Càng đừng bàn đến sau đó còn có Minh Thần, Kiến Không, Du Tầm, Không
Luân, ba ngàn thế giới, Tứ Trụ Thánh Cảnh, Dạ Ma Thiên Cảnh, Tự Tại Thiên
Vương, Tu Di Son Chủ... Các thế giới Lục Đạo khác còn có thuật hoang cổ của
Thú Vương Đạo, thang trời tu hành của A Tu La, thuật Ác Diện của Ác Quỷ
Đạo, Thần Quỷ Trấn Thủ chi Khí của Hoàng Tuyền, mà Thiên giới thì càng mờ
mịt không thể biết được.
Cho dù là đối với thế giới Ác Mộng thì đây cũng là một công trình vô cùng to
lớn.
Cho nên... Sức mạnh Tu Hành Trắc cao giai không nằm trên tập hợp thiết lập.
Suy nghĩ của Liễu Bình bỗng bị cắt ngang.
Chỉ thấy phía cuối chân trời lại có vài lưu quang bay vụt đến.
"Chậc..."
ắ ấ ề ổ ế ầ
Hắn cảm thấy phiền không chịu nổi, vội vàng thu thập hết đầu người trên mặt
đất, sau đó đứng tại đó chờ đợi.
Các lưu quang kia rơi xuống, hóa thành vài tên thiếu niên.
"Thì ra là 0880, ta cũng từng nghe đến tên tuổi của ngươi, nhưng chúng ta có
năm người."
Một thiếu niên nói.
"Thức thời thì giao đầu người ra đây, chúng ta thả ngươi rời đi."
Một thiếu niên khác nói.
“Ta không có đầu người."
Liễu Bình nhún vai và nói.
Mấy tên thiếu niên kia lập tức bừng tỉnh.
"Hắn không có đầu người."
"Đúng vậy, hắn nói hắn không có đầu người."
"Vậy chúng ta còn lãng phí thời gian ở đây làm gì?"
"Không có đầu người thì nếu chúng ta muốn giết hắn, hắn sẽ liều mạng, vậy
không có lời."
“Đi!"
Bọn họ nghị luận một hồi rồi lại bay lên trời lần nữa, trong nháy mắt đã đi xa.
Danh Sách Chương: