Noi xa.
Trong miếu thờ truyền đến tiếng nổ vang kịch, ánh lửa xông lên tận trời, chiếu
rọi trời đêm trong trận mưa rào.
Cảnh tượng lập tức hỗn loạn tới cực điểm, chúng đệ tử còn lo chưa xong thân
mình, tiểu chuẩn cao một chút thì vội vàng xông lên vây quanh miếu thờ, chuẩn
bị tham dự tiến công vào bất cứ lúc nào.
Ánh lửa tuôn trào không ngừng nổ tung lóng lánh, liên tục sáng rồi tắt, chiếu rọi
ra bóng dáng dữ tợn của con quái vật.
Các cao thủ bay nhảy qua lại, thỉnh thoảng thả ra từng đòn sát chiêu.
Tà vật gào rống, muốn lẻn vào hắc ám lần nữa, nhưng không còn cơ hội.
Mọi người vây quanh miếu thờ, giơ cây đuốc lên cao.
Mọi người đều tập trung chú ý lên người tà vật, vì thế không có ai để ý tới tình
hình phía Liễu Bình.
"Làm tuyệt lắm."
Liễu Bình khen một tiếng, sau đó thu đao đi vào rừng trúc.
Gió táp mưa sa.
Núi rừng như sóng cả.
Liễu Bình vừa đi trong rừng trúc vừa nói: “Tới đây, nếu các ngươi muốn chơi
phục kích, vậy chúng ta sẽ chơi thỏa thích một hồi, thế nào?"
Tiếng tất tất tác tác thổi tới theo làn gió.
Đám tà vật bắt đầu hành động.
Liễu Bình cười cười, thân thể chợt lóe, sau đó hoàn toàn đi vào rừng rậm rồi
biến mất dưới bóng đêm giăng đầy.
Đám tà vật xao động một hồi, tứ tán ra để tìm kiếm tung tích của Liễu Bình.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.- - Chừng mấy chục giây sau.
Liễu Bình đứng sâu trong rừng trúc, trường đao trong tay đâm vào đầu một tà
vật.
Thân đao chấn động, đầu tà vật lập tức nổ tung.
Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Nhiệm vụ Ngọn lửa hủy diệt
tiến triển thuận lợi."
ố
"Tà vật tử vong thì sẽ bị ngọn lửa đốt cháy, hóa thành sức mạnh của Hỏa chi
Pháp Tắc."
Liễu Bình liếc một cái đã quét xong, thở dài nói: “Rất ít gặp được đối thủ có thể
đánh bình thường một trận, cảm giác này thật là tuyệt vời."
Ở dưới chân hắn, tất cả quái vật đã bị chém đứt đầu, ngã trên mặt đất, thi thể
không đầu ào ạt chảy xuôi máu loãng.
Ánh lửa trôi nổi bất động ở mũi đao, như ngọn đuốc trong đêm, như một con
mắt nhìn chăm chú vào Liễu Bình.
"Thiêu sạch thi thể đi, đừng để người ta phát hiện, có thể làm được không?"
Liễu Bình dặn dò.
Ánh lửa nhảy nhảy.
"Tốt, vất vả rồi."
Liễu Bình thu đao, xoay người đi ra bên ngoài rừng trúc.
Ở phía sau hắn, dưới lòng đất trào ra một ngọn lửa hồng liên không có bất cứ
dao động sức mạnh nào, nó bao lấy tất cả quái vật rồi dần dần hòa tan hầu như
không còn.
Tất cả mọi chuyện như chưa bao giờ phát sinh.
Cùng lúc đó.
Trước miếu thờ.
Tà vật giả mạo thành tượng thần Chúc Dung ầm ầm ngã xuống đất.
Lý chưởng môn nắm đao, cắt lấy thủ cấp con quái vật, cẩn thận nghiêm trang
mà nói: “Đây là một loại tà vật rất ít thấy, đã từng giết chết rất nhiều người của
chúng ta."
"Ha ha ha! Nghe nói thứ này giỏi về ngụy trang, rất hiếm gặp, giết được con nào
thì hay con đó, thật là may mắn! May mắn!"
Triệu tông chủ chống lên một cây côn sắt, cười to nói.
Mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương đôi chút, lúc này đang nghỉ ngơi
chỉnh đốn, kiểm kê số người ngay tại chỗ.
"Không thấy Liễu Bình đâu!"
Trương Bình Hà đột nhiên kêu lên.
Vẻ mặt Lý chưởng môn lập tức đanh lại, đột nhiên đứng lên, đang muốn mở
miệng nói chuyện thì nghe một giọng nói truyền đến từ màn mưa xa xa: “Ai nói
không thấy ta đâu."
Là Liễu Bình.
Hắn khập khiễng đi đến trước mặt mọi người, cười khổ nói: “Sư tôn, con thật sự
không khống chế được chiều kia, xin người trách phạt."
Mọi người im lặng, sau đó đột nhiên cùng cười ha ha lên.
ỗ ỗ ắ
Triệu tông chủ đi lên trước vỗ vỗ bờ vai hắn, cười nói: “Không ai sẽ trách phạt
ngươi, lần này may mà ngươi liều đánh liều đâm, dùng một chiều đánh vỡ hình
dạng của con quái vật kia, nếu không kết cục của chúng ta đều không ổn."
Lý chưởng môn liếc nhìn hắn một cái, thấy trên người hắn không có vết thương
gì thì lập tức giận dữ nói: “Trên đường đi tới tiếp theo, mỗi ngày con phải luyện
Kỳ Lân Trảm một trăm lần cho ta."
"A! Vậy quá nhiều, sư phụ!"
Liễu Bình nói với vẻ mặt đau khổ.
"Lần này là con may mắn, nếu lần sau không cẩn thận làm bị thương người một
nhà thì ta xem con phải giải thích thể nào, một trăm lần –– nhớ kỹ chưa?"
"... Vâng."
Miếu thờ tuy đã bị hủy diệt, nhưng còn hơn một nửa diện tích vẫn có thể tránh
mưa.
Mọi người cũng không luận bàn gì nữa mà vội vàng nhóm lửa nấu cơm, ăn
xong thì sắp xếp người tuần tra, luân phiên nghỉ ngơi.
Một đêm im lặng trôi qua.
Ngày mới vừa sáng lên thì hai vị chưởng giáo lập tức hạ lệnh cho lên đường.
Mọi người nhanh chóng thu dọn, không bao lâu sau đã lên ngựa rồi chạy vội
hướng tới kinh thành.
Sau khi bọn họ rời khỏi.
Lại qua hai canh giờ.
Một con rắn khổng lồ thò đầu ra từ phía dưới miếu thờ, thè lưỡi ra tìm kiếm mọi
nơi.
"Phục kích thất bại."
"... Kỳ quái, rõ ràng đã an bài một đội phụ trách phục kích, tại sao không có dấu
vết chiến đấu của chúng chứ?"
Con rắn lớn trườn về phía rừng trúc.
Nó bỗng phát hiện một dấu chân, nhưng chỉ trong nháy mắt tiếp theo -- Dấu
chân kia như bị lửa nóng thiếu chảy mất, trong nháy mắt đã lõm xuống, nhìn
không ra dáng vẻ ban đầu nữa.
Con rắn lớn trầm mặc một giây, thấp giọng mà nói: “Pháp tắc đáng chết."
Nó quay thân thể lại, nhanh chóng lui về miếu thờ, chui vào lòng đất rồi biến
mất không thấy đâu nữa.
Mấy ngày sau.
Kinh thành.
Đại đệ tử Trương Bình Hà của Ma Sơn Tông mang theo Liễu Bình, đang gặp
mặt các đệ tử trung tâm của mấy tống khác.
"Hân hạnh gặp mặt, tại hạ là Trương Bình Hà."
"Vị này chính là ——"
"Tại hạ là đệ tử của chưởng môn Bách Linh Quan, Liễu Bình."
"À, rất tốt, đã sớm nghe đến đại danh của quyền cước Ma Sơn Tông, và đao
pháp của Bách Linh Quan cũng rất vang dội, không bằng chúng ta luận bàn một
trận?"
"Ha ha, tới, luận bàn với Trương Bình Hà ta thì được, không cần đánh với Liễu
sư đệ."
"Vì sao?"
"Hắn mới nhập môn không lâu, còn thu chiều không được, mấy ngày trước
dùng một chiêu đã gọi ra Hỏa Kỳ Lân, thiếu cho tà vật ẩn núp trong miếu thờ
xuất hiện, nếu ta không được sư phụ cứu thì cũng bị thiêu chết ngay đường
trường rồi."
"Ngươi thu chiều không được thật sao?"
Có người hỏi.
"Hổ thẹn, hổ thẹn, thường xuyên ra chiều quá mãnh liệt, sư phụ giao trách
nhiệm cho ta khổ luyện đao pháp, để tránh tăng thêm thương vong."
Liễu Bình sợ mọi người không tin, vội rút đao ra khỏi vỏ -- Oanh! !! Ngọn lửa
trực tiếp nổ vang ầm ầm, gần như muốn đốt trụi bàn ghế chung quanh.
"Thu tay lại –– mau thu tay lại!"
Mọi người liên tục kêu lên.
Liễu Bình đành đưa đao vào vỏ.
Chỉ một thoáng, tất cả dị tượng đều đã biến mất.
Lúc này mọi người mới thở phào một cái, cũng tin cách nói của hắn.- - Với
thiên tự như vậy thì con mẹ nó ai đánh với hắn chứ.
Chết cũng không biết chết như thế nào, oan uổng biết bao nhiêu!
Danh Sách Chương: