Dưới sự chỉ huy của hắn ta, đội ngũ tạo ra một đường cong, chạy như bay qua
trước mặt trấn nhỏ.
Mắt thấy chi đội này sẽ rời đi giống như lần trước-- Khi bọn họ đi ngang qua
bãi đất hoang, một cục đá không chút thu hút nào đột nhiên biến mất.
Nam tử đầu trọc cường tráng còn chưa kịp phản ứng thì phát hiện tay chân mình
đều bay ra ngoài.
Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy sau cổ hắn ta, dùng sức nâng lên trên.
Trời đất quay cuồng! Gió thổi ào ào, nhưng cũng không xóa đi được đau đớn
khi tay chân bị chặt đứt.
Nam tử đầu trọc vừa muốn lớn tiếng kêu rên, lại phát hiện mình đã về tới mặt
đất, đang ngồi ở một quán bar trong trấn nhỏ.
Tốc độ thật nhanh! Không chỉ đạo nhanh -- Từ mai phục, ra tay, đoạt người đến
trở về thị trấn, gần như chỉ xảy ra trong một giây ngăn ngủn.
Làm sao người này làm được? Đáng chết! Hắn ta không nên tùy tiện tới thử loại
tồn tại này.
Nam tử đầu trọc chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, cố nén đau đớn rồi nhìn lại thiếu
niên đối diện.
Thiếu niên nhẹ nhàng nói: “Trảm tay chân ngươi là sợ ngươi có năng lực đặc
biệt cường đại gì, hiện tại ta giúp người gắn lại."
Hắn ấn đôi tay lên chỗ tứ chi đứt gãy của nam tử đầu trọc, dùng thánh quang
mãnh liệt khiến chúng khép lại, khôi phục như lúc ban đầu.
"Ta là Liễu Bình, người tên là gì?"
Thiếu niên hỏi.
Hắn nhìn mấy hàng chữ nhỏ trên đầu đối phương: “Danh hào đặc thù: Vạn Tay
Vạn Chân."
"Kẻ có danh hào này có sức mạnh Kỳ Quỷ ẩn giấu trong tay chân, phải lấy tay
hoặc chân để thi triển."
"Tuy rằng có hạn chế này, nhưng sức mạnh Kỳ Quỷ phóng thích ra sẽ càng
mạnh."
-- Bởi vì sớm đã biết lộ tuyến bọn họ hành động, Liễu Bình lập tức dùng “Kỳ
Quỷ Chi Nham”, hóa thành một cục đá tầm thường mai phục trên đường mà kẻ
địch nhất định phải đi qua.
Chờ quân địch tới gần, hắn lập tức nhận ra ai là cường giả nấp trong đông đảo
tùy tùng kia, vì thế ra tay chém tay chân của đối phương, trực tiếp mang hắn ta
bay trở về trấn nhỏ.
Một kích là thành công.
Cho nên chiến đấu đã phân ra thắng bại.
Dưới hình thức Thủ Ngục, linh hồn của đối phương đã hoàn toàn thuộc về hắn.
"Ha ha ha, ngu xuẩn! Rõ ràng ngươi có thể thắng, nhưng người gắn tay chân lại
cho ta, hiện tại chuẩn bị đi chết đi!"
Nam tử đầu trọc cười điên cuồng rồi nhảy dựng lên, hai tay hai chân như muốn
hóa thành thứ gì -- Bum! Hắn ta bị cái ghế dựa vướng một cái, ngã xuống như
chó gặm phân trên mặt đất.
Liễu Bình thương hại mà nhìn hắn ta một cái, đôi tay để ôm lấy nữ anh trong
lòng, nhẹ nhàng dỗ dành vài câu.
Nam tử đầu trọc nằm trên mặt đất thở dốc mà nói: “Đây là chuyện gì... Rõ ràng
tay chân của ta đã được gắn lại, vì sao không có sức lực... Mà ta không có chút
sức mạnh Kỳ Quỷ nào nữa..."
Phanh! Cánh cửa bị đẩy ra.
Vương Trọng Công đi vào, nhìn nhìn người trên mặt đất, lại nhìn về phía Liễu
Bình.
"Đại nhân, chi đội kia đã biến mất."
Hắn ta mở miệng nói.
"Còn hai chi đội nữa, các ngươi cùng đi nghênh địch đi."
Liễu Bình nói.
Hắn liếc nhìn nam tử đầu trọc trên mặt đất một cái.
Nam tử đầu trọc chỉ cảm thấy sâu trong linh hồn truyền đến một tín hiệu vô
cùng nguy hiểm, cứ như chỉ trong nháy mắt sẽ bị hoàn toàn xé rách.
"Linh hồn... Người nô dịch linh hồn của ta!"
Hắn ta nhảy dựng lên, tức sùi bọt mép mà nhìn về phía Liễu Bình.
Liễu Bình nghiêm túc nói: “Không sai, bởi vì ta không muốn giết người, cho
nên ta nô dịch linh hồn người, hiện tại đi hỗ trợ đi."
Nam tử đầu trọc trùng hắn.
"Hoặc là người thật sự muốn chết?"
Liễu Bình hỏi.
"Ha ha ha, đại nhân ngài thật biết nói giỡn, sống đàng hoàng thì ai muốn chết
chứ?"
Nam tử đầu trọc lập tức cúi đầu khom lưng mà nói.
"Đi đi."
Liễu Bình nói.
Nam tử đầu trọc xoay người, đi theo Vương Trọng Công ra ngoài.
Cánh cửa quán bar đóng lại.
Nam tử đầu trọc còn sợ hãi trong lòng mà quay đầu nhìn thoáng qua, nhỏ giọng
hỏi Vương Trọng Công: “Đại nhân là loại hình chức nghiệp gì."
Vương Trọng Công nói: “Tiên tri -- Cẩn thận, hiện tại ngươi nói cái gì, lát nữa
ngươi muốn làm cái gì, ngài ấy đều biết cả đấy."
"Thật sao?"
Nam tử đầu trọc không tin mà hỏi.
Vương Trọng Công cười lạnh một tiếng, chỉ vào chung quanh và nói: “Lúc
nhiệm vụ trước đó mới kết thúc, đại nhân đã bắt đầu bố trí phòng ngự, ngài đã
sớm biết kế tiếp sẽ là một trận hỗn chiến."
Nam tử đầu trọc nhìn toàn bộ trấn nhỏ được trang bị đến tận răng, vẻ mặt dần
trở nên nghĩ thôi đã thấy sợ, hắn ta thấp giọng lẩm bẩm: “Đúng rồi... Nếu không
phải tiến tri, làm sao hắn lại mai phục ở nơi ta vừa vặn đi qua..."
Vương Trọng Công vỗ vỗ bả vai hắn ta và nói: “Được rồi, mau tới làm việc đi,
còn có hai kẻ địch, có lẽ sắp tới rồi đấy."
Hai người cùng đi đến cổng trấn nhỏ, nhảy lên tường thành.
Chỉ thấy hai chi đội lẳng lặng dừng lại trong cánh đồng bát ngát, ngăn cách xa
khỏi nhau để cảnh giới đối phương, đồng thời lại kinh sợ khó hiểu đánh giá trấn
nhỏ.
Một giọng nói truyền đến từ xa xa: “Này! Lão Lôi, không phải người dẫn đầu
xuất kích sao? Tại sao lại lập tức đầu nhập vào đối phương?"
Nam tử đầu trọc thở dài, rộng lớn đáp lại: “Lão tử bị đánh bại -- Chỉ dùng một
chiều! Hiện tại lão tử là thủ hạ của đại nhân! !!"
Hai chi đội kia vừa nghe vậy thì lập tức quay đầu, vội vàng chạy ngược về con
đường từng đi qua.
Nói giỡn! Dùng một chiêu đã bắt lấy Lão Lôi.
Hiện tại lại biến thành hai đầu với hai, hơn nữa hình như trong trấn nhỏ có nhân
tài chuyên về kiến tạo phương tiện chiến tranh cỡ lớn đang lo liệu.
Vậy còn đánh cái đinh gì nữa? Quả nhiên, quả nhiên -- Tồn tại lựa chọn tâm
nguyện là sữa bột, tã giấy và bình sữa thật là sau không lường được, hoàn toàn
không thể đấu lại.
"Bọn họ đi rồi."
Nam tử đầu trọc ngạc nhiên nói.
"Nhất định chủ nhân đã sớm đoán trước rồi."
Vương Trọng Công nói lời tán thưởng.
"... Hiện tại ta còn chưa bình tĩnh lại được,"
Nam tử đầu trọc được gọi là Lão Lôi thở dài và nói, “Chỉ trong nháy mắt ngắn
ngủn, ta đã trở thành nô lệ của người khác."
Ở ể ồ ấ ồ
"Ở địa cung có thể tồn tại là nên thấy đủ rồi."
Vương Trọng Công lạnh nhạt nói.
Danh Sách Chương: