Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình nhìn từng hàng nhiệm vụ thuyết minh, trong lòng hơi giật mình.
Thì ra còn có thể như vậy! Trấn Ngục Đạo có sức mạnh vận mệnh, sẽ khiến cho
người sử dụng tử vong, trừ phi người đó tìm được vỏ đao của nó.
Trong tương lai, mỗi một đời chủ nhân của Trấn Ngục Đạo đều vô cùng cường
đại, nhưng vì vẫn luôn không tìm thấy vỏ đao nên cuối cùng không thể không
chết đi với đầy tiếc nuối.
Bởi vì có “Vận mệnh ràng buộc”, hắn mới biết được vỏ đao bị giấu ở thế giới
chân thật.
Cho nên hắn mới tìm mọi cách tìm kiếm bộ bài Thần Thánh, muốn nhập cư trái
phép vào thế giới chân thật.- - Nhưng hiện tại không cần.
Bởi vì hắn đã sinh ra liên hệ với thế giới chân thật trong thời đại quá khứ! Bọn
họ muốn giúp ta tìm vỏ của Trấn Ngục Đao! Triệu Hồng Tài đang muốn tiếp tục
nói cái gì đó thì đột nhiên giơ tay lên nhìn đồng hồ, sắc mặt biến đổi, ông ta vội
nói: “Chúng ta nói chuyện làm ảnh hưởng đến vạn vật và tuyến vận mệnh của
chúng sinh, bởi vậy có một ít entropy đen tối được sinh ra, cho dù đã có người
của chúng ta toàn lực áp chế, nhưng nó vẫn sinh ra một chút dao động tương tự
với thuật pháp --"
"Vật thể không rõ bắt đầu cảm ứng được khác thường trong ký túc xá của
ngươi, ngươi phải lập tức trở về!"
"Được!"
Liễu Bình lập tức đi đến trước gương đồng thau, ấn tay lên trên đó.
Một luồng sức mạnh không thể kháng cự lại xuất hiện lần nữa, lôi kéo hắn thật
mạnh, cả hắn và toàn bộ ký túc xá đều nhanh chóng xoay tròn.
Cũng không biết trong nháy mắt này rốt cục xoay tròn bao nhiêu vòng, tóm lại,
chỉ trong chớp mắt tiếp theo -- Chung quanh đột nhiên khôi phục yên lặng.
Liễu Bình phát hiện mình vẫn đang đứng trong ký túc xá, một bàn tay đang ấn
trên gương đồng thau lạnh như băng.
Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy lên: “Đã đến thế giới trong gương."
"Thời gian của ngươi đã tụ lại vào dòng thời gian trước mặt, bắt đầu đồng bộ."
Liễu Bình cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy con gấu trúc bình lặng treo ở bên hông.- -
Đã trở lại.
Hắn đã về thế giới trong gương.
Bên ngoài bỗng vang lên một trận ồn ào.
"Con bé câm nhà ngươi, đừng có chặn đường!"
Đây là giọng nói của Lâm Nguyệt.
Con bé cầm tất nhiên chính là Lạc Tinh Thần.
Liễu Bình lập tức biết những lời nói của Triệu Hồng Tài ám chỉ điều gì.
Lâm Nguyệt đã phát hiện cái gì đó, cho nên chạy tới! Giây tiếp theo.
Phanh! Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lâm Nguyệt lập tức vọt vào, nhìn chằm
chằm hắn và lạnh lùng nói: “Ngươi đang làm cái --"
Cô ả đột nhiên nhắm miệng lại.
Trong phòng, Liễu Bình đã cởi gần hết quần áo, trên tay đang giơ ra một thuật
pháp.
Trong hư không hiện ra một vài bức tranh mỹ nhân.
Hắn đang -- Làm gì? Lâm Nguyệt cũng nghiên cứu qua vô số nhân loại, vừa
nhìn là hiểu ngay.
Bên ngoài ký túc xá, Lạc Tinh Thần ngồi dưới đất, nàng nhìn vào với vẻ mặt đờ
đẫn, sắc mặt hơi đỏ lên.
"Đi ra ngoài! Lâm Nguyệt, đây là ký túc xá của ta, ngươi đi ra ngoài cho ta!"
Liễu Bình nhảy dựng lên, thẹn quá thành giận mà quát.
“Liễu Bình, người quá xấu xa."
Lâm Nguyệt lạnh lùng nói.
Liễu Bình kéo vội cái quần lên, thuận tay túm cái phương di đồng thau từ mặt
đất lên, chỉ vào Bách Mỹ Đồ trên bề mặt, lấy giọng điệu còn lạnh lẽo hơn để
đáp trả: “Ta dùng thuật pháp để hiện điêu khắc trên món đồ đồng này ra, đang
muốn nghiên cứu một chút thì người đã xông vào, còn nói ta xấu xa --"
Hắn tức giận đến sắc mặt đỏ bừng.
Lâm Nguyệt nhìn hắn, lại nói: “Vậy vì sao ngươi cởi quần áo?"
"Ta đã rất lâu chưa tắm rửa."
Liễu Bình nói, sau đó nhìn thoáng qua toilet.
Ngụ ý thật rõ ràng.
Ta vốn tính nghiên cứu điêu khắc trên món đồ đồng một chút, sau đó đi tắm
rửa.- - Nhưng hắn chỉ nói một câu “Rất lâu chưa tắm rửa”.
Câu này là lời nói thật.
Từ lúc rời khỏi thành phố Cơ Giới, đã lâu rồi hắn chưa rửa.
Nhưng vừa rồi hắn cũng không có dự tính đi tắm.
Cho nên, nếu hắn nói “Ta chuẩn bị đi tắm"
hoặc là “Ta đang muốn đi tắm”, đây là lời nói dối gạt người.
Lâm Nguyệt sẽ lập tức phát hiện tất cả mọi thứ trong linh hồn và trí nhớ của
hắn.- - Liễu Bình nhảy vọt qua cái bẫy rập này.

"Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Lát nữa ta sẽ nói với thầy cô, ngươi thật sự không tôn
trọng cuộc sống của ta!"
Hắn chỉ ra ngoài cửa và quát và mặt Lâm Nguyệt.
Ngoài cửa, Lạc Tinh Thần vẫn sững sờ ngồi dưới đất.
Liễu Bình và nàng liếc nhìn nhau một cái.
Ít nhiều cũng nhờ nàng yểm hộ, hắn mới hoàn thành bố trí chỉ trong thời gian
ngắn như vậy.
"Ngươi làm sao vậy?"
Liễu Bình bước nhanh ra đó, vươn tay ra với Lạc Tinh Thần.
Lạc Tinh Thần yên lặng bò dậy, xoay người rời đi, căn bản không liếc hắn cái
nào.
Làm rất tốt! Liễu Bình thầm khen một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm
Nguyệt, hỏi: “Có phải ngươi ức hiếp người khác hay không?"
"Hừ, ai kêu không có việc gì ngươi lại phóng thích pháp thuật trong ký túc xá,
ta còn nghĩ có vật thể không rõ đột kích."
Lâm Nguyệt nói.
"Vật thể không rõ tập kích? Ta? Ngươi đi nói với giáo viên mấy câu dối trá này
đi!"
Liễu Bình mặc xong quần áo, không thèm đóng cửa mà trực tiếp đi đến cầu
thang ký túc xá.
"Từ từ, người đi đâu?"
Lâm Nguyệt hỏi.
"Mách giáo viên!"
Liễu Bình đáp lại một câu, sau đó biến mất ở cầu thang.
Nửa giờ sau.
Phòng học.
Lâm Nguyệt đứng trên bục giảng, mặt không cảm xúc đọc một phần kiểm điểm.
"Ta không nên tùy tiện xông vào ký túc xá nam sinh."
"Điều này vi phạm quy định của trường học, là hành vi sai lầm."
"Ta xin lỗi bạn Liễu Bình."
"Nhưng thật ra ta chỉ lo lắng cho an nguy của hắn."
Liễu Bình ở dưới lẳng lặng lắng nghe.
Cho dù các bạn học chung quanh đã nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng Liễu Bình
chỉ cảm thấy có chút quái dị trong lòng.
Bởi vì tùy ý xông vào ký túc xá nam sinh, vật thể không rõ cấp 500 phải viết
kiểm điểm.
Chuyện này làm lộ ra một cảm giác hoang đường mà lại hợp tình hợp lý.
Vì sao nó phải tuân thủ điều lệ chế độ của trường học, mà không phải trực tiếp
ra tay giết ta? Liễu Bình rơi vào suy tư.- - Thời gian hắn và thế giới chân thật
giao lưu quá ngắn, có lẽ Triệu Hồng Tài trong thế giới chân thật biết cái gì đó.
Trên bục giảng, Lâm Nguyệt đọc xong đơn kiểm điểm.
Thầy giáo đi lên và nói: “Được rồi, ta hy vọng mọi người hiểu rõ, các ngươi đã
là sinh viên của khoa dự bị đại học Thủ Đô, phải tuân thủ điều lệ và chế độ của
trường học, lần này bỏ qua, nhưng không có lần sau."
"Lâm Nguyệt trở lại chỗ ngồi của mình đi."
"Hiện tại mở sách vở ra, tiết này chúng ta học lịch sử ma pháp."
Thầy giáo bắt đầu giảng bài.
Lâm Nguyệt trở về chỗ rồi ngồi xuống, cúi thấp đầu xuống, bắt đầu viết cái gì
đó.
Chỉ chốc lát sau.
Một tờ giấy được đưa qua.
Liễu Bình mở ra nhìn, chỉ thấy trên tờ giấy có viết một hàng chữ: “Bí mật của
ngươi là cái gì?"
Cùng lúc đó, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Đối phương
phát động Hoang Ngôn Chiêm Bặc Chi Thuật."
Liễu Bình không chút do dự mà đứng lên, giơ tay nói: “Báo cáo thầy giáo, Lâm
Nguyệt lén đưa tờ giấy cho ta!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK