Liễu Bình đối mặt với quỷ thủ nhiều mắt nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ánh
mắt hắn như xuyên thấu qua quỷ thủ, ngơ ngác nhìn chăm chú vào vách tường.-
Nhìn hắn như một người bình thường đang yên lặng suy nghĩ tâm sự trước khi
ngủ.
Nữ quỷ ba đầu kia đi vào từ ngoài cửa, bước từng bước một đi đến mép giường
của Liễu Bình, tạm dừng lại rồi sau đó nằm xuống.
Ả ta nằm bên cạnh Liễu Bình.
Lúc này trước mặt Liễu Bình là quỷ thủ lông xanh nhiều mắt, sau lưng là nữ
quỷ ba đầu, mà quái vật nhìn giống con rết kia đang bỏ qua bò lại trên cái chăn.
Những vật tà dị ra ra vào vào khắp căn nhà.
Liễu Bình nằm bất động, chỉ nhìn chăm chú vào vách tường.
Giây lát sau.
Hắn bỗng lẩm bẩm một mình: “Thật không biết khi nào ta mới có thể cưới tức
phụ, sư phụ nói ta chỉ cần lo chuyện mạnh lên, tương lai sẽ có rất nhiều người
thay ta làm mai --"
“Hy vọng người không phải gạt ta."
Liễu Bình thở dài, nhắm mắt lại, hô hấp trở nên đều đều.
Rất nhanh.
Hắn ngủ rồi.
Trợn mắt.
Liễu Bình ngồi dậy từ trên giường, ngáp một cái rồi bắt đầu mặc quần áo.
Tà vật cả phòng đã biến mất không còn..
Chỉ còn lại nữ quỷ ba đầu kia ngồi trên cái ghế trước giường, lẳng lặng nhìn
chằm chằm vào Liễu Bình.
Liễu Bình mặc quần áo ngay trước mặt ả ta, sau đó đi rửa mặt, nấu nước pha trà,
đùa nghịch quyền cước ở giếng trời.
Nữ quỷ ba đầu chậm rãi đi đến giếng trời, nhìn hắn đánh một bộ quyền, mở
miệng nói: “Đừng có giả vờ, ta biết là ngươi."
Liễu Bình ném áo khoác đi rồi lấy trường đao ra múa may.
Vẻ mặt hắn thật nghiêm túc, toàn lực tôi luyện đạo thuật, đến cuối cùng cả
người chảy ra mồ hôi giống như hơi nước, thậm chí còn hơi nhắm hai mắt, tiến
vào cảnh giới ngộ đạo.
Cốc cốc cốc -- Tiếng gõ cửa vang lên.
Trên mặt Liễu Bình lộ ra vẻ ảo não, lầu bầu nói: “Cắt ngang ta."
ắ
Hắn đi mở cửa.
Một loạt những cung nữ mang theo gió đồ ăn đi vào, bắt đầu bày biện dụng cụ
ăn và thức ăn sáng lên bàn.
Một bộ y phục hoàng cung đái đao thị vệ hoàn toàn mới được trình lên cùng với
lệnh bài của hắn, chúng được đặt trên cái ghế bên cạnh.
"Liễu thị vệ, Công chúa điện hạ đã thức dậy, ngài dùng thức ăn sáng xong là có
thể đi qua."
Cung nữ cầm đầu nói.
"Được rồi, đã biết."
Liễu Bình nói.
Các cung nữ khụy chân thi lễ, im hơi lặng tiếng thối lui ra bên ngoài.
Cung nữ cầm đầu bỗng nói: “Sao phòng của ngài lại lạnh như vậy chứ?"
"Lạnh?"
Liễu Bình không rõ nguyên do.
Nữ quỷ ba đầu lại đột nhiên xoay đầu, cẩn thận nhìn về phía cung nữ một hồi,
sau đó nhẹ nhàng nói: “Rất tốt, nơi này có thể chất đặc thù..."
Nữ quỷ chậm rãi đứng dậy rồi đi về phía cung nữ.
Chỉ nghe nó mở miệng nói: “Thiếu niên, mặc kệ ngươi có phải người kia hay
không, cũng đã không quan trọng, thật ra ta chỉ muốn cảm tạ tồn tại chạm vào
kết giới kia mà thôi."
"Cái loại chạm vào đặc thù này, nếu là phàm nhân thì chúng ta sẽ ăn hắn, hấp
thu sức mạnh của hắn, nhưng nếu không phải phàm nhân, chúng ta sẽ quỳ rạp
dưới chân, cảm tạ hắn đã phóng thích chúng ta."
Câu nói vừa dứt.
Thân thể nữ quỷ ba đầu trở nên càng hư ảo, sau đó sáp nhập với cung nữ cầm
đầu kia.
Ngay sau đó.
Nữ quỷ biến mất.
Mà vị cung nữ kia quay đầu lại, nhẹ nhàng cười với Liễu Bình.
"Tỷ tỷ, còn gì muốn dặn dò sao?"
Liễu Bình nghi ngờ hỏi.
"Đã không có, tự giải quyết cho tốt."
Cung nữ nói.
Hai bên đầu nàng ta thò ra ba cái đầu hư ảo, nhìn thoáng qua Liễu Bình rồi lại
trở về.
Các cung nữ rời đi.
ễ ổ ắ ầ ầ
Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
Đồ ăn sáng rực rỡ muôn màu, cực kỳ phong phú, rất thích hợp với nhu cầu và
sức ăn của người tập võ.
Liễu Bình ăn rất chậm.- - Hướng phát triển của mọi chuyện hoàn toàn không
giống với những gì hắn nghĩ.
Vì sao nữ quỷ kia có thể bám vào người? Cho dù là trong thế giới chân thật
tương lai, vật thể bàn tay máu không rõ kia cũng không làm được tới bước này.
Liễu Bình buông chén, im lặng một giây rồi đột nhiên đứng lên, nhanh chóng
mặc y phục thị vệ vào rồi đi ra cửa phòng.
Hắn bước dọc theo đường đi trong trí nhớ hướng về tẩm cung, trên đường bị
kiểm tra lệnh bài hai lần, cuối cùng lại bị vị Nội quan ngày hôm qua nghiệm
thân phận một lần, lúc này mới cho đi.
Tiến vào tẩm cung đã nghe thấy từng tiếng khóc lanh lảnh.
Một Nội quan vội vàng chạy tới và nói: “Công chúa khóc cả đêm, cũng không
biết là xảy ra chuyện gì, nương nương đang dỗ dành."
"Ta đi xem."
Liễu Bình nói.
Hắn đi theo Nội quan cùng bước vào phòng trong, giương mắt vừa nhìn -- Chỉ
thấy một nữ tử mặc cung phục hoa lệ đang ôm Thủy Thụ, nhẹ nhàng lay lay dỗ
dành Thủy Thụ không ngừng khóc thút thít.
Trong hư không phía trên các nàng, một quái vật đầu người thân rắn đang bay
múa qua lại.
Xem dáng vẻ kia của nó thì như có thể lao xuống vào bất cứ lúc nào.
Nhưng trên người nữ tử cung trang lại có ba vật phẩm trang sức, thời thời khắc
khắc đều tỏa ra ánh hào quang, khiến con quái vật kia không dám lao xuống.
Không ai có thể nhìn thấy con quái vật kia.
Liễu Bình im lặng, sau đó cười đi lên trước rồi nói: “Nương nương, có lẽ Công
chúa phát tác hàn tính, không bằng để tại hạ tới thử xem."
Hoàng Hậu đã chết, có thể nữ tử này là phi tần của hoàng đế, lúc này vì lấy lòng
hoàng để nên mới đến chiếu cố Thủy Thụ.
Nữ tử cung trang này đã rất mỏi mệt, nghe vậy thì đưa Công chúa qua, nhẹ
nhàng nói: “Ngươi thử xem."
Thủy Thụ đã tới trong ngực Liễu Bình, nhưng vẫn không ngừng khóc thút thít,
hai bàn tay nhỏ liên tục vung vẩy.
"Xem ra vẫn không được."
Vài tên Nội quan đứng bên cạnh lắc đầu thở dài, nói.
Liễu Bình cười nói: “Nương nương, hình như Công chúa cảm thấy rất hứng thú
với trang sức của ngài, không bằng ngài để nàng cầm, có lẽ sẽ tốt lên."
"Phải không?"
Vị nương nương kia bán tín bán nghi mà hỏi.
"Đúng vậy, trên người trên đầu ngài sáng long lanh, khiến tiểu hài tử rất thích."
Liễu Bình nói.
"Chỉ cần tiểu tổ tông này không quấy nữa thì cho nàng cũng không sao!"
Nương nương vừa nói, vừa gỡ vài món bảo vật trên đầu trên tay xuống rồi đặt
vào tã lót.
Chỉ một thoáng.
Đứa trẻ đã không khóc.
Nàng mở to đôi mắt xinh đẹp, tò mò nhìn chằm chằm vào những trang sức đó,
nắm chúng trong tay.
Lúc này tiếng nói của Thủy Thụ mới vang lên bên tai Liễu Bình: “Con quái vật
kia quần lấy ta cả đêm, cứ muốn ăn ta, ta không dám để vị nương nương này
đi."
"Nó biết người mang sức mạnh Kỳ Quỷ à?"
Liễu Bình nói.
"Có vài thứ có sức mạnh cảm ứng cực kỳ đặc thù, có lẽ nó cảm nhận được kiếp
trước của ta, cho nên lưu luyến, muốn ăn ta để hấp thu sức mạnh Kỳ Quỷ từ trên
người ta."
Thủy Thụ nói.
"Vất vả."
Liễu Bình nói.
Hắn mở vải bọc ra cho nương nương xem, cười nói: “Nương nương xem, Công
chúa có trang sức chơi thì không quấy nữa."
Nương nương thoải mái cười nói: “Thì ra là thế, sớm biết vậy lúc đêm ta cho
nàng luôn thì tốt rồi!"
Liễu Bình trao lại Thủy Thụ cho nương nương.
Quả nhiên Thủy Thụ không khóc.
Nương nương thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng đặt Thủy Thụ lên trên
giường
Danh Sách Chương: