Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả chữ nhỏ chợt lóe.
Vân Hi cắn chặt răng, bắt lấy mép tường, trượt vuông góc xuống rồi nhanh
chóng đáp xuống mặt đất.
Mặc kệ thế nào -- Nàng cũng phải lấy được đầy đủ đạn dược.
Giết sạch những động vật hoang dại đó trước rồi tính tiếp! Nàng cẩn thận tránh
đi tất cả hỗn loạn trên đường, cho dù có một nam nhân đang biến dị xông đến,
cũng bị nàng tung một chân đá bay ra ngoài.
Rốt cuộc cũng đến quân xe.
Nam nhân đầy người gai ngược kia đứng trên xe không ngừng cười điên cuồng,
rồi bỗng cảm nhận ra điều gì, hắn ta quay đầu nhìn lại –– Một thiếu nữ đứng
trước xe mở cốp xe ra rồi nắm lấy mấy hộp đạn trong đó.
"Ngươi đang làm gì? Viên đạn... Ngươi là cảnh sát?"
Nam nhân vừa quát lên, vừa nhảy xuống từ trên xe.
"Lão tử phiền cảnh sát nhất, giết ngươi!"
Hắn ta vọt tới chỗ Vân Hi.
Thật nhanh! Tốc độ này đã vượt qua nhân loại bình thường.
Vân Hi mặc niệm trong lòng, thân thể chợt lóe, tránh đi đối phương, một chân
đá bay hắn ta ra ngoài, sau đó nàng bật qua tường vây, đáp xuống vườn bách
thú.
Vân Hi ôm lấy hộp đạn chạy ngược trở về.
Nàng không nhìn thấy nam nhân kia lại xuất hiện trên tường vây lần nữa.
Nam nhân nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, trong mắt tràn ngập ác độc: “Một
nữ nhân có sức mạnh cường đại... Thích hợp làm đồ ăn cho ta, chỉ cần tra tấn ả,
làm ả thấy bộ dạng mình bị ta ăn sạch trong lúc tỉnh táo... Nhất định có thể giúp
ta đạt được càng nhiều sức mạnh."
Từng cây gai nhọn sắc bén lộ ra từ thân thể hắn.
Khí thế trên người hắn ta không ngừng dâng lên.
Hộ –– Nam nhân biến mất khỏi nơi đó.
Vân Hi lập tức cảm nhận được, quay đầu lại thấy tàn ảnh nhanh chóng tới gần
kia.
Sắc mặt nàng biến đổi, ném hộp đạn trong ngực xuống rồi bày ra quyền thể
ngay tại chỗ, ra sức tung một quyển.
Đông! Tiếng đánh vang lên.
Nam nhân hiện thân, lùi hai bước về phía sau, nhìn lại tay của Vân Hi.

Chỉ thấy trên tay Vân Hi tỏa ra một lớp sương lạnh nhàn nhạt.
"Là sức mạnh nguyên tố? Nó bảo vệ tay người không bị ta đâm thủng."
Nam nhân nói.
"Đừng mang ác niệm trong lòng, mau biến về người bình thường đi."
Vân Hi khuyên nhủ.
Nam nhân ngẩn ra một chút, đột nhiên cười ha hả: “Thì ra là một con bé non
nớt, còn ảo tưởng khuyên người ta làm việc thiện?"
Phía sau hắn ta, mấy nhân loại biến dị lặng lẽ tụ tập lại.
"Hình như ả rất mạnh, nhưng lại không dám giết người."
"Vậy giết ả, chúng ta chia mồi."
"Được."
Mấy tên nhân loại biến dị kia nhanh chóng quyết định.
Bọn chúng chia ra mấy hướng bao vây chung quanh Vân Hi.
Thân thể Vân Hi chớp động, không ngừng ra quyền, đánh đuổi tất cả bọn
chúng, phẫn nộ quát: “Các ngươi đều là người, vì sao muốn biến thành quái
vật!"
Lúc này, càng nhiều nhân loại biến dị chú ý tình huống ở nơi này.
"Giết ả!"
"Á mạnh nhất ở nơi này, giết ả thì quảng trường này sẽ hoàn toàn do chúng ta
chi phối!"
"Ăn ả ta trước!"
Nhân loại biến dị bao vây nàng lại.
Vân Hi không chút sợ hãi, dựa theo phương pháp cận chiến đoạt được từ quán
đỉnh, nàng không ngừng đánh đấm với bọn chúng, lần lượt đánh đuổi chúng đi.
"Sớm muộn gì quân đội cũng tới, các ngươi đừng nằm mộng, mau đầu hàng đi!"
Nàng rống lớn.
Nhưng lúc này, nhân loại biến dị vây đến càng nhiều.
Vân Hi cắn cắn môi, nhất thời lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Thật sự -- Hoàn toàn không thuyết phục được sao? Nhưng trước nay nàng chưa
từng giết người.
Đó là giết người... Bỗng nhiên, một giọng nói thiếu niên vang lên bên tai: “Lui
ra phía sau một chút, thấy rõ phương pháp chúng ta xử lý đối với Ác đi."
Không biết khi nào, Vân Hi phát hiện một thiếu niên đang đứng trước người
mình, chặn những nhân loại biển dị đó lại.
Hắn không quay đầu lại nhìn Vân Hi, chỉ rút ra một thanh trường đao đồng thau
từ hư không -- –– Bí Đao Xuân Phong.

Dưới bầu trời máu hoàng hôn.
Gió nhẹ phất phơi.
Tiếng đao reo như có như không, quanh quẩn trong cả đường phố.
Một ánh hào quang bắt mắt phát ra từ lưỡi đao, hóa thành làn gió nhẹ dịu dàng,
nhất qua tất cả những nơi tầm mắt có thể nhìn thấy.
Trong làn gió -- Thiếu niên chậm rãi thu đao, quay đầu lại mỉm cười và nói:
“Lời nói là vô dụng."
Vân Hi ngơ ngẩn nhìn thiếu niên, chỉ cảm thấy thời gian như dừng lại vào thời
khắc này.
Trong lòng -- Như có thứ gì giật giật.
"Vậy phải làm thế nào?"
Nàng hỏi.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng điểm lên trán Vân Hi một cái.
"––Sở dĩ con người làm ác, là do quên mất mình cũng sẽ bị cái ác tổn thương,
cũng không biết cảm giác thống khổ đó rốt cục là như thế nào."
"Ngươi phải nhắc nhở bọn chúng, dùng máu của bọn chúng là có thể làm được
điều này."
"Đây là đạo của chúng ta."
Vân Hi lẳng lặng lắng nghe, sau đó hoang mang hỏi: “Vậy chúng ta là ác nhân
sao?"
Đáy mắt thiếu niên lộ ra một tia dịu dàng, hắn nói nhỏ một câu: “Ở thời đại này,
muốn bảo vệ thứ bên cạnh người, trên tay nhất định sẽ nhiễm máu tươi."
Hắn vỗ vỗ nàng bả vai.
Gió nhẹ thổi tới, thổi rồi cả mái tóc nàng.
Ầm ầm ầm! !! Cuồng phong chợt dâng lên, gào thét cọ rửa toàn bộ đường phố,
chung quanh vang lên tiếng gầm rú định tại nhức óc.
Cả vườn bách thú bị san bằng thanh bình địa, tất cả động vật biến dị bị trảm
thành thịt vụn, nhân loại biến dị hóa thành thi thể không đầu, im hơi lặng tiếng
ngã xuống mặt đất.
Nàng không biết tung tích của thiếu niên kia đâu nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK