Chỉ thấy trên người người khổng lồ hiện ra một ánh sáng nhạt, hội tụ lên người
Liễu Bình.
Thuật pháp Kỳ Quỷ này là thứ Liễu Bình không thể chống cự.
Trên người hắn lập tức bùng lên một quang ảnh, ngưng tụ thành một hình ảnh
quá khứ Đó là một đứa trẻ.
Khi hắn vẫn là một đứa đứa trẻ, hai mắt bị mù, trời sinh thiếu mất một bàn tay.
Hắn bị ném vào trong nước, dưới tình huống không còn cách nào xử lý, hắn trơ
mắt chờ đợi tử vong buông xuống.- - Đó là thời khắc tuyệt vọng nhất trong cuộc
đời Liễu Bình! Hình ảnh tan đi.
Trong giọng nói của người khổng lồ có thêm một phần thoải mái: “Thì ra là thế,
đây là ngươi lúc ban đầu sao? Rất tốt, ta sẽ để người cảm nhận loại cảm giác
này lần nữa, nó gọi là tuyệt vọng, ta hy vọng người nhớ kỹ mùi vị tuyệt vọng."
"Ở khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, người phải hiểu được, nhân loại vĩnh
viễn không có hy vọng."
Trên người nó hiện ra hàng ngàn hàng vạn xúc tua, phần cuối xúc tua có đồng
tử dựng thẳng mở ra, đồng thời nhìn về phía Liễu Bình.
Liễu Bình bỗng buông bàn tay sau lưng ra.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt dừng lại trên hư không: “Ngươi tính ra một quả
cuối cùng."
"Ngươi không làm ra bất cứ thay đổi gì nữa, kế tiếp, ngươi sẽ ––"
Liễu Bình không kịp xem xong thì cả người bỗng không ngừng thu nhỏ lại, cuối
cùng hóa thành một đứa trẻ sơ sinh.
"Xem đi, ta để người về tới thời khắc khiến người tuyệt vọng kia, nhưng còn có
một điều không hoàn mỹ."
Người khổng lồ nói với giọng ồm ồm.
Một cánh tay của đứa trẻ bỗng biến mất, hai mắt cũng bị bịt kín một tầng u ám.
"Một đứa trẻ cụt một tay mắt mù, chết đuối, đây là thời khắc người tuyệt vọng
nhất “Hiện tại, ta sẽ tặng cách chết này cho ngươi."
Câu nói vừa dứt.
Bùm! Đứa trẻ bị ném vào trong nước.
Mặt nước tĩnh lặng dâng lên gọn sóng, nước gọn tản ra chung quanh, dần dần
quay về bình tĩnh.
Người khổng lồ lơ lửng trên bầu trời một hồi lâu.
Thời gian không ngừng trôi đi.
ấ ắ ầ ầ ề
Nó nhìn thấy hai mắt đứa trẻ dần dần khép lại, không hề giãy giụa.
Bỗng nhiên.
Người khổng lồ cảm thấy không thú vị.
Nó thân là vương giả trong Ác Mộng, lại đối phó một đứa trẻ nhân loại ở chỗ
này.
Rõ ràng còn có chuyện cực kỳ quan trọng.
Bộ áo giáp thật lớn đã bò đến nơi khởi nguyên linh hồn kia! Rốt cục nó là cái
gì? Người khổng lồ ngẩng đầu, nhìn về phía hư không và nói: “Kết thúc... Cũng
đã đến lúc trở về thân trụ kia, đi xem rốt cục là ai dám đoạt những linh hồn đó."
Nhân cơ hội đó.
Andrea bỗng hiện ra, chìm xuống đáy nước, hôn môi đứa trẻ một cái.
"Nhớ kỹ, nhớ kỹ vì sao nó muốn giết người, nhớ kỹ tất cả mọi chuyện nó làm ở
chỗ này, về sau người sẽ rõ!"
Cô bé nhanh chóng truyền âm.
Đứa trẻ nhắm mắt lại, cứ như không biết cái gì cả.
Lúc này giọng nói của người khổng lồ vang lên: “Thánh Linh... Từ bỏ đi, các
ngươi đều không có hy vọng, ta có thể bảo đảm chuyện này."
Người khổng lồ duỗi tay nắm một cái, lập tức bắt lấy Andrea đang trốn trong hư
không ra.
Nó lại liếc nhìn đứa trẻ dưới đáy nước, chỉ thấy đứa trẻ đang chịu đựng tuyệt
vọng cuối cùng, sau đó –– Đứa trẻ đứt hơi thở.
Người khổng lồ vừa lòng mà gật gật đầu, lúc này mới phóng lên cao, xuyên qua
vòm trời thế giới, lập tức chẳng biết đi đâu.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Sâu trong dòng nước.
Đứa trẻ bỗng mở mắt ra.
Cho dù hắn không nhìn thấy cái gì, nhưng hắn quá quen thuộc với chuyện hai
mắt bị mù rồi.
Hắn nhắm chặt miệng lại, thân thể chậm rãi lăn lộn theo mạch nước ngầm chảy
xiết, mãi đến thời khắc thoát ly dòng nước, chậm rãi dùng trên một tảng đá
tương đối bằng phẳng nằm trong nước.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: “Ngươi thông qua việc
không ngừng thay đổi hành vi và ngôn ngữ, làm đối phương sinh ra vô số suy
nghĩ giết chết người."
ể ế ế
"Ngươi thông qua quẻ thuật để biết được các loại kết quả, cũng lựa chọn một
loại trong đó."
“Đứa trẻ chết đuối ––"
"Đây là cách chết duy nhất có thể giúp người tiếp tục kiên trì trong chốc lát, nó
là quá khứ thống khổ, tràn ngập tuyệt vọng nhất đối với ngươi."
"Ngươi ngừng mọi hành động lại, nhận định cách chết này."
"Thôi diễn kết thúc, tất cả bắt đầu được thực hiện."
"Ngươi là một đứa trẻ."
"Ngươi phát động phương pháp thở bào thai trong thời điểm hít thở không
thông."
"Đây là phương pháp tự nhiên mà những đứa trẻ nắm giữ được khi nằm trong
cơ thể mẹ, bởi vậy ngươi có thể tiếp tục chống đỡ trong chốc lát."
Đứa trẻ nhắm mắt lại, hết sức tập trung mà thở.
Giọng nói của Andrea quanh quẩn bên tai hắn -- “Ngươi phải sống sót!”.
"Sống sót, đi đến tương lai gặp ta, vậy mới có thể đạt được một tia hy vọng
chiến thắng nó!"
"..
Tồn tại, mãi đến khi người ghi lại lịch sử đến!"
Đứa trẻ dẹp mọi suy nghĩ qua một bên, tiếp tục thực hiện phương pháp thở.
Hắn cảm thấy mình không kiên trì được bao lâu nữa.- - Nhưng phải kiên trì! Vì
một tia hy vọng chưa từng có! Thời gian đang không ngừng trôi đi, giống như
những dòng nước phát qua người đứa trẻ kia.
Ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ.
Vào thời khắc cuối cùng.
Lúc khí tức sắp hoàn toàn đoạn tuyệt, chợt thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt
hiện ra: “Có người tới."
"Hắn đang nhìn trộm quá khứ của ngươi."
"Qúa khứ của ngươi hình thành một hình ảnh, bị đối phương và chính người
nhìn thấy."
Một hình ảnh mở ra trước mặt đứa trẻ.
Trong hình ảnh kia có một người kỳ quái đang đứng.- - Là vai hề.
Mặt hắn được vẽ thành một màu tái nhợt, hốc mắt đen xì, trên người mặc bộ đồ
diễn sặc sỡ muôn màu, chân dẫm một đôi giày đầu nhọn.
Hắn đang chiến đấu, nhưng vẫn nói với mấy tên đối thủ ở dưới tường vây: “Nói
ra thật là buồn cười, lúc ta sinh ra chỉ là đứa bé mù cụt một tay, bị người nhà
ném vào sông cho cá ăn, rõ ràng đã sắp chết đuối, lại bị một lão đầu nhiều
chuyện nhặt lên, sau đó dạy cho bản lĩnh ——”.
ể
"Nhờ vậy mới có duyên phận hôm nay, có thể gặp gỡ các ngươi tại đây."
Hình ảnh lại biến mất lần nữa.
Một giọng nói theo đó mà vang lên: “Chính là thời khắc này, không sai, cuối
cùng cũng chạy tới."
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Không biết vì sao, đứa trẻ cảm thấy có chuyện gì đã xảy ra.
Cảm giác tử vong dần dần đi xa, không hề như bóng ma bóp chặt lấy cổ họng
hắn nữa.
Bỗng nhiên.
Đứa trẻ cảm thấy mình bị hai cánh tay nâng lên, lập tức ôm khỏi dòng nước.
Hắn cầm lòng không đậu mà mở mũi miệng ra, không ngừng hô hấp dồn dập.
Một giọng nói già nua vang lên bên tai: “Đứa trẻ này thật đáng thương, bị ném
xuống sông, không biết là nhà ai lại nhẫn tâm như vậy!”.
"Để ta nhìn xem, hai mắt mù, cụt một tay, kinh mạch có thiếu hụt ––"
"Phiền phức rồi đây, có đưa cho ai cũng sẽ không nuôi đâu."
"Chúng sinh ai cũng khổ, không có ngoại lệ, không có ngoại lệ, nếu ta cứu
người thì ngươi sẽ nhận hết đau khổ trên thế gian."
Một đôi mắt dừng lại trên người đứa trẻ.
Đứa trẻ chỉ lo há to mồm hô hấp, bổ sung dưỡng khí thiếu hụt trước đó.
Hắn không nhìn thấy đối phương, nhưng biết rất rõ cảnh tượng này là vào thời
khắc nào, và đang xảy ra chuyện gì.
Giọng nói kia thở dài một hơi, nói: “Thế gian đau khổ như thế, người vẫn muốn
ở lại, thôi được rồi, hôm nay lão đạo sẽ cứu ngươi một lần."
Dưới ánh trăng trắng ngần, lão nhân ôm đứa trẻ vào trong ngực, bước đến thôn
xóm ở phương xa.
Danh Sách Chương: