Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quán rượu.
Thiếu nữ lấy máy tính bảng ra, lướt nhìn những thức ăn có trong quán này.
Liễu Bình và Người ghi chép lịch sử ngồi ở bên cạnh, yên lặng quan sát nàng.
Cô gái này có mái tóc màu đen, mắt cũng màu đen, dung nhan tú lệ, làn da trắng
nõn, thân hình yểu điệu.
"Đồ ăn đã gọi xong."
Thiếu nữ báo ra tên của một đống đồ ăn.
Liễu Bình và Người ghi chép lịch sử cũng xem chút.
"Có thể, ta không có vấn đề gì, có ăn có uống là được."
Người ghi chép lịch sử nhún vai, nói.
"Vậy thì cứ như vậy đi."
Liễu Bình nói.
"Được."
Thiếu nữ nở nụ cười xinh đẹp, cúi đầu nhận xác nhận trên máy tính bảng.
Lúc này, đồ ăn còn chưa lên, mấy người vẫn còn chưa quá quen, cho nên cũng
không nói chuyện gì.
Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi: "Còn chưa biết tên của cô là?"
"Sơ Vân Thường, anh thì sao?"
Thiếu nữ hỏi.
"Liễu Bình."
"Còn anh ta?"
Thiếu nữ chỉ vào Người ghi chép lịch sử, hỏi.
"Tên của ta không thể nghe nói..."
Người ghi chép lịch sử nói.
"Ngay cả tên đều không thể nói, chắc hẳn đã trải qua không ít chuyện lớn, đúng
không?"
Sơ Vân Thường hỏi.
"Đã thấy qua rất nhiều chuyện."Người ghi chép lịch sử nói.
"Chuyện nơi đây cũng được người ghi chép sao?"
"Đúng vậy."
"Hãy miêu tả ta đẹp mắt chút."
Sơ Vân Thường nói, rót cho Người ghi chép lịch sử một chén rượu.
"Rượu ngon."
Người ghi chép lịch sử uống một hộp, khen ngợi.
"Đương nhiên là rượu ngon, đi theo ta ăn uống sẽ không sai, ngoài việc đánh
nhau ra, ta am hiểu nhất chính là cái này."
So Vân Thường nói.
"Yên tâm đi, ngươi vốn dĩ rất đẹp, khi ta ghi chép sẽ không phát sinh sai lầm."
Người ghi chép lịch sử vỗ ngực nói.
Hắn ta lấy ra một quyển sách nhỏ, viết nhanh trên đó: "Cô gái này có mái tóc
màu đen, đôi mắt cũng màu đen, dung nhan tú lệ, làn da trắng nõn, thân hình
yểu điệu..."
Lúc này, món ăn đã được mang lên.
Thức ăn theo thứ tự là lát cá tẩm bột, đầu cá tỏi ớt, cá kho tộ, hấp cá quế, canh
chua cá, canh cá đậu hũ, cá nướng thì là, cá dấm đường.
Khi Sơ Vân Thường báo tên món ăn, Liễu Bình cũng hiểu được.
Hắn thở dài, nói: "Có phải khi đánh nhau người thích ra tay độc ác đúng
không?"
"Không có cách nào khác cả, đã đánh nhau tới mức đó, cảm xúc tới, cần một
chiêu lợi hại để kết thúc trận chiến."
Sơ Vân Thường nói.
Liễu Bình liếc nhìn phía ngoài quán rượu.
Nhà cao tầng nổi nhau san sát, như một rừng sắt thép vậy.
Trên phố, ngựa xe như nước, qua lại không dứt.
Mọi người đi lại vội vã, tiến về mục đích của chính mình.
"Nói chút đi, tại sao võ quán lại không mở được tiếp?"
Liễu Bình hỏi.
"Thực ra vừa rồi đã nói cho ngươi biết, là bởi vì ta đánh quá nhiều người tới đả
quán bị thương nặng, lại không trả nổi tiền thuốc men."
Sơ Vân Thường nói.
Nàng say sưa ngon lành thưởng thức thức ăn.
"Có vẻ như tiền là một thứ rất quan trọng."
Liễu Bình nói.
"Đương nhiên, tiền chính là tài nguyên, tài nguyên có thể giúp chúng ta tu hành
võ đạo, có tài nguyên mới có thể leo lên cảnh giới cao hơn, trở thành cường giả
chân chính."
Sơ Vân Thường nói.

"Thảo nào những người này vừa gặp mặt đã muốn vàng..."
Người ghi chép lịch sử vừa ăn cá vừa viết.
"Vàng rất quan trọng, nó có giá trị cao hơn tiền giấy nhiều."
Sơ Vân Thường nói.
"Ta chưa từng tu luyện võ học, ngươi có thể nói cho ta biết, tu hành tới trình độ
nhất định sẽ có hiệu quả gì sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Triệu hoán Linh, sử dụng lực lượng của thế giới."
Sơ Vân Thường nói.
"Linh?"
Liễu Bình giật mình, hỏi lại.
Sơ Vân Thường vỗ vai Liễu Bình, nói: "Ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi,
chỉ cần ngươi vẫn muốn giúp ta, ta sẽ nói cho ngươi biết cách tu hành cơ sở võ
đạo."
"Được, ăn cơm trước đi."
Liễu Bình nói.
Ba người bắt đầu chăm chú ăn cơm.
Người ghi chép lịch sử cơm nước xong xuôi, nhặt một cây tăm từ trên mặt bàn,
nghênh ngang rời khỏi quán ăn, chẳng biết đi đâu.
"Anh ta đi đâu rồi?"
Sơ Vân Thường hỏi.
Liễu Bình liếc nhìn về phía không trung, Người ghi chép lịch sử vừa xỉa răng,
vừa viết cái gì đó.
"Anh ta cần đi làm để nuôi gia đình của mình nữa."
Liễu Bình nói.
"Tốt, ta nói cho ngươi biết cách tu hành cơ sở võ đạo đi."
Sơ Vân Thường nói.
"Xin chỉ giáo."
Liễu Bình nói.
"Quá nhiều người tập võ đi vào thế giới của chúng ta, chỉ vì thế giới của chúng
ta có vô số Linh cấp bậc thế giới... Linh vượt xa lực lượng của mọi văn minh,
chính là lực lượng bản nguyên nguyên sơ nhất của thế giới."
Sơ Vân Thường nói.
Nàng lấy thỏi vàng mà Liễu Bình tặng nàng ra, nói: "Có thỏi vàng này, chúng ta
có thể giao ra tiền thuốc men mà ta đã nợ, đồng thời còn có thể đăng ký tham
ầ ể ế
gia bình xét năm nay... chỉ cần vượt qua bình xét, võ quán còn có thể tiếp tục
mở cửa."
"Ta đi cùng ngươi."
Liễu Bình nói.
"Xin lỗi ta nói thẳng, cơ sở võ học của ngươi có vẻ như không tệ, thế nhưng
người còn chưa thức tỉnh Linh, cũng chưa từng sử dụng lực lượng của thế giới,
đi theo ta sẽ có chút nguy hiểm."
Sơ Vân Thường nói.
"Ta mang theo rất nhiều tiền."
Liễu Bình nói.
"Có lý, có lẽ ta sẽ thiếu tiền... đi theo ta."
Sơ Vân Thường nói.
Hai người đi ra quán rượu, dọc theo đường đi đi thẳng tới cuối, cuối cùng đi vào
đại sảnh một văn phòng lớn.
Sơ Vân Thường cầm thỏi vàng nộp tiền thuốc men đã khất nợ, lại cầm bản khai
ra điền tự liệu vào.
Sau khi làm xong, có hai nhân viên chính phủ đi tới nơi đây.
"Các ngươi chính là truyền nhân của lưu phái quyền pháp Huyết Tâm?"
Một người hỏi.
"Đúng thế"
Liễu Bình trả lời.
"Ngay lập tức sẽ có một trận sinh tồn chiến pháp, các ngươi hãy tham dự vào đi,
tiêu chuẩn thông qua thấp nhất chính là sinh tồn mười ngày."
Một vị nhân viên nói.
Sơ Vân Thường nói: "Đại nhân, hình như có gì đó không đúng, chúng ta chỉ nợ
phí dụng mà thôi, tại sao lại phải tham dự thử thách sinh tồn cơ chứ?"
Một nhân viên khác giải thích: "Không có cách nào cả, võ quán của các ngươi
bị khiếu nại nhiều lắm, chúng ta cũng rất khó xử."
"Thế nhưng tỉ lệ thông qua thử thách sinh tồn thật sự là quá thấp."
Sơ Vân Thường nói.
"Đây là cơ hội duy nhất của các ngươi, hay là các ngươi dự định từ bỏ luôn?"
Nhân viên đầu tiên cười mỉa, nói.
Sơ Vân Thường nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.
"Hai vị đại nhân... có thể nói chuyện riêng không."
Liễu Bình cười nói.
ắ ỗ ẫ
Hắn vỗ vai hai nhân viên, dẫn bọn họ rời đi hành lang, đi tới một văn phòng
không người.
Hai phút sau... Ba người đi ra.
"Lưu phái Huyết Tâm của các ngươi chính là trụ cột vững vàng trong khu vực
chúng ta, lần này nhất định phải chuẩn bị cẩn thận đấy."
Một nhân viên dặn dò.
"Thể hiện đấu chí võ giả của các ngươi đi, thông quan sẽ là chuyện không có
vấn đề gì."
Một nhân viên khác cũng nói.
"Cám ơn hai vị đại nhân đã chỉ giáo."
Liễu Bình mỉm cười ôm quyền nói.
"Đi đi, mười phút sau phi toa sẽ xuất phát."
"Vâng."
Liễu Bình kéo Sơ Vân Thường rời đi, xuyên qua hành lang, đi vào sân bay rộng
rãi phía sau ký túc xá.
"Tại sao thái độ của bọn họ lại thay đổi lớn tới như vậy?"
Sơ Vân Thường nhỏ giọng hỏi.
"Ta có một loại Linh đặc biệt, chuyên môn thay đổi thái độ của người khác đối
với chúng ta."
Liễu Bình cũng nhỏ giọng trả lời.
Mấy tên nhân viên tới kiểm tra tư liệu của hai người, rồi cho đi.
Liễu Bình cùng Sơ Vân Thường đều lên phi toa.
Tên phi toa có rất nhiều hành khách, đều là người tập võ, cũng đều yên lặng chờ
đợi phi toa cất cánh.
"Cái gì là thử thách sinh tồn?"
Liễu Bình hỏi.
"Chính là đi tới một tinh cầu mà sinh tồn cũng rất khó khăn, không dựa vào bất
cứ vật ngoài thân nào, dựa vào võ nghệ của bản thân để sống sót... như vậy mới
có thể đạt được sự tán thành của Liên minh võ đạo, đạt được tư cách mở võ
quán thu đồ đệ."
Sơ Vân Thường nói.
Liễu Bình suy tư, nói: "Nếu đều là người tập võ chính thức, thể thì dễ nói
chuyện rồi..."
Lúc này, phi toa bắt đầu lên không.
Nó vạch phá bầu trời, bay đi một hành tinh nào đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK