Bang! Tiểu yêu tinh đột nhiên hiện ra từ hư không, thở hồng hộc và nói: “Liễu
Bình, vừa rồi ta can thiệp vào chuyện người chọn thân phận, cho nên tạm thời bị
các pháp tắc nhất trong phòng tối –– hiện tại chỉ có thể dựa vào người đi cứu cô
gái kia."
Chó vàng lẳng lặng nhìn nó, truyền âm qua: “Hiện tại ta chỉ là một con chó bình
thường, hơn nữa thuật pháp tu hành của loài chó mà ta biết cực kỳ ít ỏi."
"A? Chẳng lẽ không có biện pháp nào hay sao?"
Đôi mắt yêu tinh Rita lập tức đỏ lên, nhìn như sắp rơi lệ.
Chó vàng nói: “Nhưng cứu một phàm nhân vẫn được, chỉ là ta muốn nói –– lần
sau trước khi làm việc gì thì chúng ta phải thương lượng, người thấy được
không?"
"Được được được! Ngươi mau đi cứu nàng -- không xong, đám pháp tắc lại tới
bắt ta!"
Tiểu yêu tinh cả kinh kêu lên.
Bang! Nó lặng lẽ biến mất trước mắt Liễu Bình.
Trong hư không truyền đến tiếng nói hấp tấp sốt ruột của nó: “-- Cứu nàng, xin
ngươi."
Chó vàng híp híp mắt.
"Chỉ có bảy ngày...”.
"Cũng được, ăn một bữa cơm của ngươi, thay người tiêu tai này."
"Nhân cơ hội này đi theo phương pháp tà ma ngoại đạo luôn, dù sao Cửu U sẽ
nhanh hơn Thái Thượng chi Pháp một chút..."
Nó mở miệng ra rồi nhẹ nhàng cắn một cái vào hư không.
Một thanh trường đao đồng thau lặng lẽ xuất hiện, bị nó cắn vào chuôi.
Chó vàng bắt đầu chạy vội.
Trong nháy mắt nó đã xuyên qua quốc lộ, vọt vào đồng ruộng đối diện.
Một nam thanh niên phụ trách canh gác lập tức phát hiện nó, lập tức ngạc nhiên
nói: “Chó? Còn ngậm một thanh đao? Đây là chuyện gì vậy?"
Thậm chí hắn ta còn không kịp xoay người kêu đám người kia một tiếng -- Con
chó đã xông lên, trong nháy mắt xẹt qua bên cạnh hắn.
Chỉ trong chớp mắt.
Trong trời đêm chợt vang lên một tiếng tru cực kỳ bi thảm.
Mấy tên nam tử vừa đặt thiếu nữ xuống mặt đất thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm
thiết này.
"Giọng này là của lão Lục."
"Không phải hắn đang canh gác sao?"
"Không biết, có lẽ là bị chó hoang cắn?"
Tiếng kêu này quá rợn người, cho nên dục hỏa trong lòng đám nam tử đều tắt đi
vài phần.
Người cầm đầu nhìn dung nhan mỹ lệ của thiếu nữ, nhẫn nhịn rồi nói: “Dù sao ả
cũng chạy không được, đi, đều đi xem."
Mấy người cùng đi trở về.
Bọn chúng quẹo qua con đường nhỏ, lập tức nhìn thấy thi thể của lão Lục.
Lão Lục -- Cứ như bị thứ gì chém ngang eo, nửa người dưới ngã xuống ven
đường, nửa người trên liều mạng bò về phía trước, cứ như muốn chạy trốn khỏi
thứ gì.
"Hắn đã chết!"
Có người kêu lên thất thanh.
Mọi người đều hoảng loạn nhốn nháo.
Rõ ràng chỉ đi ra khỏi thôn để dạo vòng vòng, tại sao lại chết người kia chứ?
"Báo cảnh sát đi!"
Một người mớc di động ra và nói.
"Báo con mẹ ngươi chứ cảnh sát! Óc heo, sao không nghĩ xem chúng ta đang
làm gì!"
Người cầm đầu tát hắn ta một bạt tai rồi hất văng điện thoại.
Lúc này mọi người mới tỉnh táo lại.
Đúng vậy.
Phía sau còn một cô gái bị đánh bất tỉnh đang nằm.
Nếu báo nguy vào lúc này thì bọn họ phải nói thế nào? Mọi người lập tức lo sợ
không yên.
Vừa rồi không cho cô gái kia móc điện thoại báo cảnh sát, hiện tại bọn họ cũng
không thể.
Nhưng đã chết người rồi!
"Lão đại mau xem!"
Có người gào lên.
Mọi người cùng nhìn lại.
Chỉ thấy thi thể trên mặt đất lấy tốc độ thị lực có thể thấy được nhanh chóng
hóa thành xương trắng.
Cảnh tượng này thật rợn người, cho nên có kẻ đã run run quỳ rạp xuống đất.
ể ắ
Sâu trong màn đêm mà bọn họ không thể nhìn rõ, một con chó mở mắt ra, hai
mắt trở nên đỏ rực.
"Cửu U khải, vạn tà yêu thân..."
"Còn cần càng nhiều sợ hãi và tuyệt vọng... Và cả mệnh lực của các ngươi."
"... Không ngờ là ta còn có thể nhặt lại trò cũ thế này để thưởng thức lần nữa."
Nó than nhẹ, lớp lông trên người bay lên, tản ra ánh vàng mờ mờ nhàn nhạt.
Trong đồng ruộng.
Nam thanh niên cầm đầu nhanh chóng quyết định: “Chúng ta về thôn hết đi, coi
như không biết gì về chuyện hôm nay."
Lời này rất hợp ý mọi người.
Mọi người cất bước muốn đi, một nam thanh niên béo nhất đột nhiên nói: “Lão
đại, cô gái kia làm sao bây giờ, ta còn chưa chạm qua con nhỏ nào xinh đẹp như
vậy!"
"Ngươi không nhìn xem tình huống hiện giờ như thế nào!"
Một người nói.
"Ta mặc kệ, ta nhất định muốn cô gái kia!"
Tên béo lớn tiếng nói.
"Ngươi đi kéo nó ra đây, chúng ta chờ người ở chỗ này, mau đi!"
Nam thanh niên cầm đầu nói.
"Được!"
Tên béo nói.
Hắn chạy vào sâu trong đồng ruộng.
Nam thanh niên cầm đầu nói: “Chúng ta mang con nhỏ này về thôn, đặt ở hầm
nhà lão Ngũ thì không ai biết được."
Mấy người do dự một chút, lại nghĩ tới dáng vẻ của cô gái kia, không khỏi đều
gật gật đầu.
"A ----"
Một tiếng hét thảm vang lên.
Tiếng kêu thảm thiết nghe có vẻ tràn ngập thống khổ, cứ như gánh chịu sự tra
tấn nào đó hoàn toàn không thuộc về nhân gian.
"Là giọng của tên béo."
Một người kêu lên thất thanh.
"Chạy!"
Nam thanh niên cầm đầu hộ.
ố ầ ố ấ
Rốt cuộc lần này bọn chúng không rảnh thèm muốn cô gái kia nữa, cất bước
chạy về thôn.
Sâu trong đồng ruộng.
Trảo ấn mang theo máu tươi lan tràn thẳng ra từ vườn rau, cuối cùng ngừng ở
trước mặt thiếu nữ.
"Ngu xuẩn, đã trễ thế này còn đi ra bái tế tổ tiên, cũng không nghĩ xem có an
toàn hay không."
Chó vàng nhìn dáng vẻ hôn mê của thiếu nữ, khinh thường nghĩ.
Khi mấy người kia chạy trốn đi-- Lỗ tai chó vàng giật giật, quay đầu nhìn lại
bóng đêm mênh mang.
"Chạy có lợi ích gì? Liễu Bình ta muốn giết người thì trước nay không ai sống
được đến buổi sáng hôm sau.”.
Nó yên lặng suy nghĩ trong lòng, há mồm cắn đao đồng thau, thân thể vừa động
đã chạy nhanh ra ngoài.
Một giây.
Hai giây.
Bỗng nhiên, chó vàng lại ngậm trường đao về tới trước mặt thiếu nữ.
Nếu nó thật sự đi rồi -- Cô gái này một mình nằm trong vùng hoang vu dã
ngoại, có an toàn hay không? Gió đêm thổi qua vù vù.
Chó vàng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cắm đao đồng thau trong miệng xuống
đất, hơi thi lễ trước trường đao.
Trên trường đao lập tức vang lên một tiếng vù vù: “Đi đi, có ta ở đây thì ngươi
có thể yên tâm."
Chó vàng gật gật đầu.
Đúng vậy.
Trấn Ngục Đao tại đây, chỉ dựa vào uy thể thần đao phát ra đã đủ để ứng phó
những loài động vật săn mồi bình thường.
Chó vàng xoay người, há mồm cắn Bách Nạp Đao, thân thể chợt lóe rồi lao vút
ra ngoài, biến mất trong bóng đêm mênh mang.
Danh Sách Chương: