Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn đang nghĩ ngợi thì chợt nghe một tiếng động lớn vang lên.
Phía Sơ Vân Thường bị hai nam tử đầu trọc dây dưa liên tục công kích, vừa sơ
suất một chút đã bị tổ hợp quyền của hai người đánh văng xuống đất.
Nàng nhảy ra từ trong hố sâu, vừa ứng phó đòn công kích của hai người, vừa
lớn tiếng nói: “Cho ta thêm một chút thời gian!"
Mà hai người kia cùng hô to: “Giết tay mơ kia, lại đây cùng xử lý ả ta!"
Đao trong tay Liễu Bình khựng lại.
Nam tử đầu trọc đối diện hắn cũng nghiêm túc lên.
"Ta sẽ giết chết ngươi vào chiêu tiếp theo."
Nam tử đầu trọc tràn đầy sát ý mà nói.
Liễu Bình thở dài nói: “Xin lỗi, thật ra ta rất muốn đánh một trận đàng hoàng
với người, nhưng hiện tại không có thời gian đánh công bằng nữa rồi."
"Cái gì?"
Nam tử đầu trọc đối diện nghe vậy thì như lọt vào sương mù.
Liễu Bình thu Bách Nạp Đạo lại, rút Trấn Ngục Đạo ra và quát: “Trảm!"
Chỉ một thoáng, hắn như bị một sức mạnh thật lớn lôi kéo, trực tiếp biến mất
khỏi trước mắt đối phương.
Tam phút trước đó.
Liễu Bình lại nhảy ra lần nữa, đứng vững vàng trên tảng đá.
Chỉ thấy tên kia nam tử đầu trọc cười dữ tợn đi bước một đi tới, tràn đầy khinh
thường nói: “Cái gì đây, còn tưởng là cao thủ của Huyết Tâm Lưu, kết quả
không biết dùng cả sức mạnh thế giới nữa -- xem ra là tay mơ?"
Liễu Bình ho nhẹ một tiếng và nói: “Chúng ta lại đến, ngươi không được dùng
sức mạnh thế giới."
Nam tử đầu trọc cười nhạo và nói: “Ngươi nói không được dùng thì ta không
dùng à? Ngươi cho ta là con nít?"
Gã phóng về phía Liễu Bình.
Liễu Bình né tránh khỏi nắm đấm của hắn, nhẹ nhàng bay lên, trường đao trong
tay chợt lóe qua -- Tàn ảnh mơ hồ liên tục trảm lên người nam tử đầu trọc.
Nam tử đầu trọc lập tức bị trảm bay ra đi, dừng ở trên mặt đất cách đó hơn mấy
chục trường.
Gã đứng vững bước chân, bật cười và nói: “Trảm pháp không có Giới Lực thì
trảm thêm ta một trăm đao cũng không có tác dụng."
"Ai nói không có Giới Lực là không trảm chết người?"

Liễu Bình nói.
Cả người nam tử đầu trọc cứng đờ.
Gã chậm rãi cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy ngực mình đột nhiên nổ tung, phun ra
sương máu tận trời.
"Không... Vì sao..."
Nam tử đầu trọc đầy mặt khó hiểu, thân thể chậm rãi ngã xuống mặt đất.
Gã đã chết.
Liễu Bình lập tức thu đao, đi vội về hướng Sơ Vân Thường.
Chỉ thấy Sơ Vân Thường và hai gã kẻ địch đang đánh hăng say, đôi tay nàng
nhanh như tàn ảnh, mỗi lần xuất chương thì cực kỳ hung lệ, nhất định sẽ đánh
lui một người trong đó.
Tuy hai người rất kiêng kị đối với chương pháp của nàng, nhưng dù sao cũng có
thể thay phiên tiến lên đoạt công.
"Ta giết một tên rồi, Vân Thường!"
Liễu Bình la lớn.
Hai bên trong chiến trường lập tức quay đầu trông lại.
Hai nam tử đầu trọc lập tức biến sắc.
Sơ Vân Thường lại vui mừng quá đỗi, thừa dịp tâm thần hai người khẩn trương,
nàng bỗng bộc phát một đợt phản công.
Huyết quang lượn lờ trên tay nàng, bỗng liều mạng tung ra một quyền, ấn một
bàn tay lên ngực một tên, đánh gã bay lên trời..
"Huyết Tâm Lưu pháp!"
Một người khác thất thanh kêu to.
Trong chớp nhoáng, vô số bóng người hiện ra từ sau lưng Sơ Vân Thường, hóa
thành huyết ảnh, bay lên giữa không trung không ngừng đập vào người nọ.
Những bóng người này chỉ ra tay tung ra một vệt huyết ảnh trong nháy mắt, sau
khi hoàn thành cú đánh lại biến mất trong hư không.
Người nọ không chút sức lực chống cự, chỉ có thể mặc cho huyết ảnh vô tận
không ngừng đánh vào mình.
Người còn lại lập tức chạy như điên về hướng hoang dã.
"Muốn chạy?"
Sơ Vân Thường nhặt một cục đá lên rồi dùng hết sức vứt ra ngoài.
Liễu Bình thấy trên tảng đá kia hiện ra một tồn tại như có hình thể, bọc lấy cục
đá rồi vẽ ra một quỹ đạo hình cũng thật dài, hung hăng nện lên đầu gối người
nọ.
Người nọ lập tức phát ra tiếng hét thảm, ngã lăn xuống mặt đất bất động.
ề ổ
Sơ Vân Thường xông về phía trước, đôi tay như trăm hoa đua nổ mà đánh liên
hồi trên người người nọ.
Gã lập tức không còn nhúc nhích.
Sơ Vân Thường lạnh lùng nói: “Ta nói sẽ không giết các ngươi, các ngươi cứ
chờ chết ở chỗ này đi."
Câu nói vừa dứt.
Tất cả huyết ảnh chung quanh người bị đánh giữa không trung nọ tan đi.
Gã cũng rơi xuống đất, rơi vào hôn mê.
Liễu Bình thu đao, đi lên trước và hỏi: “Những bóng dáng huyết sắc vừa rồi là
cái gì?"
"Là Linh của ta."
Sơ Vân Thường nói.
Nàng thu lại vẻ lạnh lùng trên mặt, mỉm cười nói: “Ngươi không tồi, Liễu Bình,
lại có thể cấm một người sử dụng Giới Lực, Linh của ta nói, ngươi có một loại
sức mạnh cực kỳ dơ bẩn."
"Cái này gọi là Kỳ Quỷ."
Liễu Bình nói.
"A, chính là cái này, nó là kẻ thù của thế giới, về sau không được dùng nha."
Sơ Vân Thường lắc lắc ngón tay và nói.
"Ngươi sẽ dạy ta Giới Lực chứ?"
Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên."
Sơ Vân Thường nói.
Nàng nhìn ba người trên mặt đất, lắc đầu nói: “Chúng ta đã lãng phí quá nhiều
thể lực, hiện tại phải đi săn giết một ít quái vật, xem có thể tìm được thịt ăn
được hay không?"
"Còn phải cái gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Phải tìm nguồn nước sạch sẽ, buổi tối ở nơi này sẽ cực kỳ rét lạnh, cả võ giả
cũng chịu không nổi, cho nên chúng ta còn phải tìm thứ có thể nhóm lửa, tốt
nhất có thể tìm được một nơi an toàn chống chọi qua đêm dài –– Một đêm ở nơi
này tương đương với ba ngày của thế giới chúng ta."
Sơ Vân Thường lải nhải nói.
"Còn cái gì không?"
Liễu Bình hỏi.
ế
"Chúng ta phải chế tác công cụ, thay phiên nghỉ ngơi, canh chừng có sinh vật có
độc hay không, sinh vật tinh cầu này có độc tính rất mạnh, đồng thời chúng ta
còn phải phòng bị vô số những kẻ nhìn trộm."
Sơ Vân Thường nói.
"Cái này -- Thật ra vừa rồi ta có nói chuyện với hai vị quan viên phụ trách, có
được một tình báo."
Liễu Bình nói.
"Tinh báo gì?"
Sơ Vân Thường hiếu kỳ hỏi.
"Nơi này không an toàn, tạm thời ta không nói –– người đi với ta."
Liễu Bình dẫn theo Sơ Vân Thường đi thẳng một mạch vào sâu trong ngọn núi.
Đi chung một giờ.
"Trời sắp tới rồi, chúng ta còn chưa chuẩn bị cái gì nữa Liễu Bình."
Sơ Vân Thường thật sự nhịn không được mà nói.
"Yên tâm, ta đã rõ, tất cả võ giả trên thế giới đều thiếu tài nguyên, cũng chính là
thiếu tiền ––”.
"Ta biết được một phương pháp qua ải từ miệng hai vị quan viên kia."
Liễu Bình đi đến trước một tảng đá, nhẹ nhàng duỗi tay gõ gõ.
Đợi mấy phút.
Không có bất cứ đáp lại nào.
Liễu Bình ngồi xổm xuống, mở miệng nói: “Này, ta được hai vị đại nhân phụ
trách khảo nghiệm sinh tồn giới thiệu tới, ngươi thật sự không tính nể mặt bọn
họ à?”.
Trong tảng đá rốt cuộc cũng truyền đến một giọng nói: “Ngươi muốn cái gì?"
"Ngươi có cái gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Mì gói, nước ấm, đậu phộng, hạt dưa."
Giọng nói trong tảng đá nói.
"Ta muốn hai căn phòng."
Liễu Bình nói.
"Nếu lấy phòng thì chỉ thu vàng."
Giọng nói trong tảng đá nói.
"Thành giao."
Liễu Bình mỉm cười nói.
Hắn đưa ý niệm vào chiếc nhẫn trên tay.
ấ ố
Vàng -- Là một thứ không đáng giá nhất trong đống của cải riêng của Vua Kinh
Các, nó được dùng để che chắn rất nhiều kho hàng có cất chứa những bảo vật
càng sang quý khác.
Hiện tại cuối cùng nó cũng có tác dụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK