Thiếu niên vẫy vẫy tay.
Đám chó hoang lập tức nối đuôi nhau đi vào, ngồi xổm ở trước mặt hắn, há
miệng ra để từng món đồ đến trước mặt thiếu niên.
Một khối thịt khô, một chuỗi đồng tiền, hai bộ quần áo mới tinh, một cây dù
giấy.
Thậm chí còn có một phần khể đất! Tuy thiếu niên lấy vải đen che mắt, nhưng
lại như nhìn thấy được mọi thứ, hắn nói: “Sư phụ ta đang bị thương, ta sẽ thu đồ
vật của các ngươi, nhưng lấy khế đất về đi, chúng ta không cần vật này."
Một con chó hoang cắn lấy khế đất, ngậm đến một bên rồi dùng cục đá ngăn
chặn.- - Ý nó là gió quá lớn, lát nữa đi sẽ mang tờ giấy về sau.
Lão đạo chậc chậc hai tiếng, nói: “Này, chúng đều sắp thành tinh, rốt cuộc con
đang làm gì?"
“Con dạy chúng nó."
Đứa trẻ nói.
Lão đạo giật mình.
Đứa trẻ quay đầu lại, nghiêm mặt nói: “Các ngươi mới vào đạo Cửu U, nay ta
phân trần trọng điểm của việc tu hành trước mặt các ngươi, phải lắng nghe cho
kỹ, không thể để sót."
Lão đạo cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt những con yêu khuyển đó thật trong
trẻo, không hề có huyết quang, lông trên người cũng sạch sẽ, ngồi vây quanh
đứa trẻ thành một vòng, dáng vẻ thật cung cung kính kính.- - Thậm chí có một
con đã có hình dáng nhân loại.
Chừng mấy phút sau.
Mấy con hươu nhẹ nhàng tiến vào ngôi miếu, đứng ở một góc, lẳng lặng nghe
hắn giảng đạo.
Sau đó là một đám chim sẻ núi bay vào trong miếu, dừng lại trên mái hiên,
đứng trang nghiêm bất động.
Một con gấu tiến vào, dựa cột mà ngồi, nhắm mắt nghe giảng.
Hai con hổ kết bạn mà đến, nằm dài không xa bên cạnh đứa trẻ.
Số lượng động vật chạy tới dần dần tăng nhiều.
Vẻ mặt đứa trẻ không thay đổi, chỉ tiếp tục giảng về Cửu U pháp môn.
Mấy chục phút sau.
Trên ngọn lửa truyền đến một mùi thuốc.
Lúc này đứa trẻ mới vung tay lên, nói: “Đều đi đi, sư phụ ta phải uống thuốc và
nghỉ ngơi, hôm nay chỉ đến nơi này."
ồ ấ ầ ố ễ
Đám chim bay thú rừng đồng thời cúi thấp đầu, giống như đang hành lễ.
Chúng lui về phía sau theo thứ tự, xoay người rời khỏi ngôi miếu nát.
Lúc này đứa trẻ mới bung niêu lên, đổ linh dược đã nấu xong vào trong chén,
bưng đến trước mặt lão đạo.
Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt hai thầy trò.
"Vì sao phải dạy chúng nó tu hành?"
Lão đạo hỏi.
"Lúc trước vì sao người cứu con thì đó là nguyên nhân con phải dạy chúng tu
hành."
Liễu Bình nói.
Hắn còn đang hồi tưởng mỗi một chi tiết ngày đó khi gặp phải Ác Mộng chi
Chủ.
Hình như Ác Mộng chi Chủ có chút kiêng kị Lục Đạo Luân Hồi.
Nhưng vì sao? Phía bên kia, lão đạo suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: “Là đạo lý
này... Nhưng con mới năm tuổi mà đã thành sư phụ rồi, con bảo người sư phụ là
ta suy nghĩ như thế nào?"
"Sợ cái gì, về sau đồ tôn càng ngày càng nhiều, là người là yêu đều phải hiểu
kính người, nói ra thì uy phong biết chừng nào."
Liễu Bình nói.
Lão đạo vỗ đùi, có đạo lý.
"Hiện tại nhân loại và yêu ma còn xem như hòa thuận, nhưng nếu tương lai
chinh chiến với nhau, con phải xử lý như thế nào?"
"Con đã nói muốn nhất thống thiên hạ, lão đạo người không tin?"
"Ha ha, chí khí cũng cao lắm, được thôi, hôm nay vi sư thưởng cho con một thứ
tốt."
Lão đạo nói, sau đó lấy ra một cái mai rùa từ trong ngực.
"Thấy được không? Cái này là dùng để bói toán, con đã năm tuổi, hơn nữa cũng
có thành tựu trong việc tu hành, có thể cầm đi làm quen trước."
"Ta sư phụ."
Liễu Bình nhận lấy mai rùa rồi đi qua một góc.
Năm tuổi... Hắn đã năm tuổi, hẳn có thể dùng cái mai rùa này.
Hắn tháo vài đồng tiền từ chuỗi tiền mà đám chó hoang dâng lên, nắm trong tay
lắc lư qua lại.
Lão đạo lải nhải nói sau lưng hắn: “Nếu có người hiểu được quẻ thuật, dùng mai
rùa này tiến hành bói toán sẽ làm ít công to, còn có thể thấy rõ những quá khứ
và tương lai trong chốn xa xăm kia."
ầ ề
"Nhưng quẻ thuật là tài nghệ đứng đầu trong lúc nghệ, tiền thì coi như nhìn lén
Thiên Đạo, lui thì coi như nhìn xuống Cửu U, người tu hành bình thường căn
bản không thể nắm giữ, nó yêu cầu thiên phú cực cao, con --"
Râm! Một tiếng vang truyền đến, cắt ngang lời giảng của lão đạo.
Đồng tiền va chạm lên mai rùa, rơi rụng đầy đất.
Liễu Bình yên lặng nhìn từng đồng tiền, trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ.
Bỗng nhiên.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mặt hắn: “Chúc mừng."
"Ngươi lấy tài nghệ tối cao của Lục Đạo, thôi diễn ra một chuyện cực kỳ quan
trọng “Ác Mộng chi Chủ không thể chiến thắng Lục Đạo Luân Hồi."
“Tướng mạo của ngài thật sự là phú quý, đáng tiếc trong số mệnh của ngài có
một sát, nếu không trừ khử thì khoảng thời gian sắp tới sẽ có nguy hiểm đến
tính mạng!"
Lão đạo khẽ lắc đầu, lải nhải nói.
Đối diện lão là một vị cô nương, tuổi vừa đôi tám, dung mạo xinh đẹp, bên cạnh
có bọn nha hoàn và hạ nhân đi theo, bao quanh nàng một vòng.
Đứng trước mặt đám hạ nhân thân thể cường tráng kia, lão đạo có vẻ như một
con chim cút gầy yếu.
"Vậy làm sao mới có thể diệt trừ sát khí trên người ta?"
Cô nương hỏi.
Lão đạo cười hắc hắc, chỉ tay lên tờ giấy rách bươm trên mặt đất kia.
Cô nương nhìn lại, chỉ thấy trên đó có viết: “Lấy tiền tài người, giúp người tiêu
tai."
"Bao nhiêu?"
Cô nương hỏi.
"Ba mươi đồng tiền."
Lão đạo so ngón tay nói.
"Nhiều như vậy! Hai mươi được không?"
"Cô nương, người muốn hóa giải sát khí là vấn đề mua mạng, ba mươi đồng
tiền đã đủ ít, không thể trả giá nữa, nếu không sẽ phạm vào thiên kỵ."
Nàng ta nhìn nhìn lão đạo, chỉ thấy mặt lão trong bệnh hoạn, người gầy như củi,
bên cạnh còn có đứa trẻ cụt tay mắt mù đang đứng.
"A, thiếu chút nữa mắc bẫy kẻ lừa đảo là người rồi!"
Nàng ta cười lạnh và nói.
"Kẻ lừa đảo?"
Lão đạo giật mình lặp lại.
ể ề ấ ổ
"Có thể xem bói đều là cao nhân, ta thấy người ăn không nổi cả cơm, cũng
không giống người tu hành thật sự, ngược lại càng giống một kẻ lừa đảo, lão
nương không tính nữa."
Cô nương nói xong thì đứng lên muốn đi mất.
Chúng nha hoàn và hạ nhân vây quanh hầu hạ nàng ta cũng lập tức theo sau.
Vài tên nam từ dáng vẻ như hộ viện còn trùng lão đạo một cái để uy hiếp.
Đám người đã đi hết, lão đạo ngồi xổm tại chỗ, gương mặt đầy chán nản mà thở
dài.
Lúc này đứa trẻ đứng bên cạnh mới mở miệng nói: “Sư phụ vẫn không biết
kiếm tiền như vậy."
"Mẹ nó, lão tử dựa vào bản lĩnh để kiếm miếng cơm ăn, vì sao những người này
đều không tin chứ? Đúng rồi, vừa rồi vì sao người lại nói vẫn"
?"
Lão đạo dùng tay bắt ra một con rận từ trong tóc rồi tùy tiện bóp chết.
Đứa trẻ nhếch miệng cười, thuận miệng nói: “Không có gì."
Lão đạo quay đầu, tiếp tục bày quán đoán mệnh.
Đứa trẻ đứng ở bên cạnh lão lại rơi vào trầm tư.
Ác Mộng chi Chủ không thể chiến thắng Lục Đạo Luân Hồi.
Quẻ tượng biểu hiện như thế.
Nhưng quẻ tượng không biểu hiện thêm là rốt cục “Không thể chiến thắng"
đại diện cho thực lực của ai càng cao hơn.
Nếu muốn tính thêm một bước nữa thì yêu cầu tu vi càng cường đại, thực lực
càng cao.
Mà hiện giờ hắn chỉ mới năm tuổi.
Đứa trẻ thở dài.
Bên tai bỗng truyền đến một tiếng nói khẽ: “Liễu Bình à, sao ta cảm thấy thế
giới này có vấn đề."
Là Lilith! Lúc chiến đấu, nàng trốn trong sách thẻ, mãi đến khi mọi chuyện đều
kết thúc, Liễu Bình hóa thành đứa trẻ mới sinh thì nàng mới xuất hiện lần nữa.
"Vấn đề gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta là Linh của sách thẻ hệ Tử Vong, mấy năm nay đã dần quen thuộc với thế
giới này, ta cảm thấy thế giới này không có thông đạo tử vong."
Lilith nói.
Thông đạo tử vong tức là con đường mà chúng sinh đi đến một thế giới khác
sau đi tử vong.
ễ ỗ
Liễu Bình hơi suy tư, bỗng nhớ tới một chuyện.
Người ghi lại lịch sử từng nói với hắn một vài câu, trong đó có tin tức liên quan
đến thế giới này: “Ở thế giới song song này, thế giới Lục Đạo Luân Hồi không
được hoàn chỉnh..."
"Tất cả mọi chuyện ở nơi này đều không cố định."
Không hoàn chỉnh.
Không cố định.
Điều đầu tiên có nghĩa là thế giới này có khiếm khuyết, câu thứ hai có nghĩa là
tất cả mọi chuyện đều có khả năng xảy ra.
Nếu nói... Ác Mộng chi Chủ không thể chiến thắng Lục Đạo...
Danh Sách Chương: