"Điểm Kim Triệu, ta có một vấn đề."
"Ngươi cứ nói đi."
"Nếu như ta chết trong thời đại của các ngươi, vậy cái thanh Trấn Ngục đạo này
chẳng khác nào lưu lại trong thời đại của các nguôi... Nó sẽ không còn xuất hiện
trong tương lai xa hơn thời đại của ta, đúng không?"
"Đúng thế."
"Nếu tương lai nó không còn xuất hiện..."
"Tại tương lai đó, khi con người đối mặt với cục diện vô giải, toàn bộ thế giới
cũng mất đi cơ hội chạy trốn duy nhất này."
Hai người đều im lặng.
Vỏ đao... Tới cùng thì vỏ đao đang ở đâu? Lúc này, quái vật bốn phía đã phát
hiện hai người.
Mấy luồng hư ảnh biến mất trong hư không, âm thầm bay về phía bọn họ Triệu
Hồng Tài lay động thẻ bài, quát: "Chúng ta đi thôi!"
Ngay sau đó, luồng sáng bốn phía lưu chuyển, nhanh chóng đi xa.
Thời gian lại bắt đầu trở nên mơ hồ.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, có lẽ là trong chớp mắt, có lẽ đã qua mấy giờ
đồng hồ.
Bỗng nhiên.
Hai người hạ xuống mặt đất kiên cố.
Liễu Bình quan sát cảnh tượng bốn phía, chỉ thấy xung quanh là nhà cao tầng
san sát, đám người đông nghịt đi lại khắp nơi trên đường phố.
Trong hoàng hôn mờ tối, lộ ra vẻ tường hòa yên tĩnh.
"Đây là thời đại nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Thời đại mà thể không rõ còn chưa xuất hiện... chúng ta cần một hoàn cảnh an
toàn, để suy ngẫm về chuyện này."
Triệu Hồng Tài nói.
Hai người đi về phía trước dọc theo đường chính, rất nhanh đã nhìn thấy một
quán trà.
Bọn họ tiến vào quán trà, đi lên tầng hai, tìm một căn phòng yên tĩnh mà ngồi
xuống.
"Các ngươi không có nhiều manh mối hơn nữa hay sao?"
Liễu Bình hỏi.
ể ồ ầ ề ề
"Ngoài ba thời điểm vừa rồi ra, những người cầm đao khác đều bị chúng ta điều
tra, vỏ đao bọn họ đều là giá cả."
Triệu Hồng Tài nói với giọng điệu dao động.
Từ giờ phút này, tất cả suy đoán liên quan tới vỏ đao của loài người trong dòng
lịch sử đều kết thúc.
Bởi vì vỏ đao chưa từng xuất hiện.
Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi lại: "Không đúng, luôn có người đầu tiên có được
Trấn Ngục đao chứ, lúc đó hắn giao vỏ đao cho ai?".
"Những sự kiện liên quan tới người đó là bí mật không cách nào biết được,
không ai có thể thăm dò được."
Triệu Hồng Tài nói.
"Vậy thì không còn cách nào nữa cả, nói như vậy, chúng ta đã mất đi cơ hội tìm
về vỏ đao sao?"
Liễu Bình nhún vai, nói.
Triệu Hồng Tài nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Chỉ cần ngươi không sử dụng thanh
đao này, vận mệnh cũng sẽ không cắn trả ngươi."
"Vậy thì thanh đao này cũng mất đi tác dụng của nó."
Liễu Bình thở dài nói.
"Ít nhất thì người vẫn còn sống."
"Thế nhưng nếu gặp phải tình huống tuyệt vọng..."
Hai người nhìn nhau, đều im lặng.
Đúng vậy.
Nếu như gặp phải tình huống tuyệt vọng, biện pháp duy nhất cũng chỉ có thể sử
dụng thanh đao này.
Như mấy vị cầm đao này khi trước vậy... Mặc dù không cứu được mình, thế
nhưng ít ra còn có thể cứu vớt thế giới này.
Chẳng lẽ đây là vận mệnh của tất cả những người cầm đao hay sao? Liễu Bình
nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, làm mình bình tĩnh lại.
Trong những thời điểm này, mình cần phải tỉnh táo.
"Cẩn thận suy ngẫm chút, còn có biện pháp nào để có được tin tức liên quan tới
vỏ đao chứ?"
Ánh mắt của hắn đưa về hư không, rơi vào đoạn nói rõ của "Vận Mệnh Ràng
Buộc" kia.
Khi mình ở trong Vĩnh Dạ, "Vận Mệnh Ràng Buộc" nói cho mình biết, cần phải
tiến về thế giới chân thật.
Khi mình tới thế giới chân thực tại thời đại quá khứ, "Vận Mệnh Ràng Buộc"
mới phát hiện thêm nhiều manh mối hơn:
ấ ề
[Trong lịch sử, tất cả những người sở hữu thanh đao này, đều là những người
dùng đao cực mạnh, thế nhưng bọn họ vì quý trọng số lần cứu vớt thế giới, cho
nên chỉ sử dụng "Trấn Mệnh' để chặt đứt thời không bị hủy diệt, làm cho đoạn
thời không đó biến thành thế giới song song, lại chưa từng kích hoạt 'Kiến Diệt,
cho nên đã mất đi cơ hội tìm kiếm vỏ đao.]
Kiến Diệt.
Manh mối ẩn giấu trong Kiến Diệt.
Cần phải kích hoạt Kiến Diệt sao? Thế nhưng cần phải tiến vào thế giới song
song nào mới được? Hắn nhớ rằng Giao diện Anh Linh đã từng nói, Trấn Ngục
đao và vỏ đao đều gánh vác sứ mệnh khác biệt.
Sứ mệnh! Nếu như nói sứ mệnh của Trấn Ngục đao là không ngừng chém đứt
vận mệnh bị hủy diệt, làm cho thế giới có thể tiếp tục sinh tồn... Như vậy, sứ
mệnh của vỏ đao là gì? Liễu Bình đứng dậy, đi đi lại lại một vòng quanh phòng
trà, bỗng nhiên đẩy cửa sổ ra, quan sát cảnh tượng bên ngoài.
Trên đường cái, cảnh tượng hòa bình phồn hoa.
Thế giới an bình.
Thời điểm này, tấm thẻ không gian đầu tiên còn chưa được sáng tạo ra.
Thể không rõ vẫn còn chưa xuất hiện trong thế giới loài người.
"Không được, phải đi tới thời điểm lịch sử khi mà người đầu tiên có được thanh
đao này, chúng ta mới có thể biết được chân tướng hoàn chỉnh."
Liễu Bình nói.
"Đoạn lịch sử đó đã bị phong ấn hoàn toàn rồi, không thể tới đó."
Triệu Hồng Tài nói.
Liễu Bình đổi lời, hỏi tiếp: "Như vậy, lần đầu tiên Trấn Ngục đao chém ra thế
giới song song, là thời điểm nào?"
Triệu Hồng Tài chấn động, bỗng đứng bật dậy, nói: "Lần đầu tiên Trấn Ngục
đao chém ra thế giới song song, là thời điểm trước khi bị loài người thu lấy!"
Ông ta thở dốc vài hơi, trầm giọng nói: "Vào thời điểm nó xuất thế, dưới trạng
thái vô chủ đã phát động Trấn Mệnh, bởi vậy mới gây nên đám cường giả thời
đó chú ý tới, lúc này mới bị tất cả mọi người biết được."
"Ý của ngươi là, nó chém ra thế giới song song dưới trạng thái vô chủ?"
Liễu Bình hỏi lại.
"Đúng thế."Triệu Hồng Tài nói.
Liễu Bình nói: "Đi, chúng ta đi quan sát một lần!"
"Thời điểm này là một thời điểm cực kỳ cơ mật, đã bị lực lượng không rõ phong
ấn hoàn toàn, thế nhưng ta nhớ được..."
Triệu Hồng Tài nói xong, rút một tấm thẻ ra quan sát.
"A, đúng vậy..."
Ô ế ầ ể
Ông ta thở dài một hơi, nói tiếp: "Người sở hữu Trần Ngục đao, có thể thu
hoạch quyền hạn thông hành tới thời điểm đó."
Vừa nói xong, Triệu Hồng Tài đã rút ra một tấm thẻ bài, vỗ nhẹ.
Danh Sách Chương: