Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A!"
Bộ xương khô huyết sắc phát ra một tiếng hét thảm, xương cốt cả người bị quất
tan thành từng mảnh.
Hư không chi thứ vung vẩy xúc tu, điên cuồng tranh đoạt hài cốt của nó, nhưng
không ngờ hài cốt lại hóa thành lưu quang rồi trôi vào hư không.
Tất cả xúc tu cứng đờ, hậm hực lùi về.
Ai ngờ hồng quang lại từ trên trời rơi xuống, chợt lóe rồi hóa thành bộ xương
khô huyết sắc kia lần nữa.
"Gặp quỷ! Quỷ tha ma bắt hư không chi thứ!"
Bộ xương khô huyết sắc hét lớn một tiếng, nhặt cái cuốc lớn trên mặt đất lên rồi
điên cuồng cuốc đất không ngừng nghỉ.
Mặc kệ thế nào.
Nó cũng là anh linh trong Huyết Hải, đứng trước mặt Andrea mà cũng không
sợ, gặp tù nhân còn dám nhào lên liều mạng.
Cho dù thực lực không mạnh gì mấy, nhưng nếu bàn về cuốc đất -- Chẳng lẽ
chuyện như vậy cũng cần thực lực đặc biệt cường đại gì sao? Bộ xương khô
huyết sắc giành giật từng phút từng giây mà đào đất, cho nên thân thể cũng hóa
thành tàn ảnh.
Chỉ qua mấy giây ngắn ngủn.
Mặt đất đã bị nó đào ra một cái hố to.
Bá –– Một cái xúc tua quất tới, lại đánh bộ xương khô huyết sắc tan thành từng
mảnh lần nữa.
"Không có ý nghĩa! Trừ làm cả người ta đau đớn ra thì hoàn toàn không có ý
nghĩa! Gặp quỷ, ngươi không rõ hay sao!"
Nó phẫn nộ gào thét, xương cốt cả người tan thành quang ảnh rồi biến mất.
Lần này, những xúc tu đó không điên cuồng như trước nữa.
Có lẽ những hư không chi thứ đó đã nhìn ra, “Cái thứ"
này thật sự không chịu đòn giỏi lắm, nhưng cũng không ăn được.
Những xúc tu chi chít múa may giữa không trung trong chốc lát, phát hiện
không có cái gì ăn được nên từ từ khôi phục thành hình dạng cây cối, đứng bất
động trên mặt đất.
Hồng quang chợt lóe.
Bộ xương khô huyết sắc lại xuất hiện lần nữa, nắm lấy cây cuốc này, nhảy vào
hổ rồi điên cuồng đào đất.
"Ta đào! Đào! Đào!"
Nó vừa đào vừa kêu lên oai oái.
Đường -- Một tiếng động thanh thúy vang lên.
Bộ xương khô thét to: “Ta đào tới rồi!"
Một tàn ảnh lao đến, trực tiếp quất lên người nó, hoàn toàn đánh tan nó đi.
Bộ xương khô lại biến mất lần nữa.
Từng xúc tu cứng lại giữa không trung, hình như có chút bực bội.
Nhưng trước mắt đã không có bất cứ thứ gì, chúng đành biến lại thành cây cây,
đứng sừng sững bất động.
Liễu Bình ngẫm nghĩ, sau đó đi ra từ sau thân cây.
"Đừng hiện thân, phát động thuật yêu tinh kia thì nhất định phải trốn sau lưng
Tồn tại hoặc phi tồn tại nào đó."
Andrea nhắc nhở.
"Có chút kỳ quái... Thật ra thuật này không quá giống những thuật khác."
Liễu Bình nói.
"Không giống thế nào?"
Andrea hỏi.
Liễu Bình đứng tại chỗ, nhìn lại một cây “Đại thụ"
khác cách đó không xa.- - ta muốn lấy cái “Cây"
kia để phát động thuật yêu tinh.
Hắn mặc niệm trong lòng.
Hư không chợt lóe.
Liễu Bình chỉ cảm thấy mình đột nhiên di chuyển, lập tức dừng ở phía sau cây
“Đại thụ"
mà hắn lựa chọn kia.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi phát động kỹ năng
đặc thù: Ngươi không nhìn thấy ta."
"Mục tiêu người lựa chọn là hư không chi thứ trước mặt."
"Ngươi đã tránh phía sau hư không chi thứ, hoàn thành kỹ năng đặc thù hiện
tại."
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
Liễu Bình trầm ngâm nói: “Thì ra là thế."
Điểm đặc biệt nhất của thuật này nằm ở chỗ lúc phát động sẽ lập tức xuất hiện ở
phía sau thứ mình đã chọn, hoàn thành hiệu quả “Không bị nhìn thấy”.
Thậm chí có thể nói, đây là một quá trình mang tính cưỡng chế.

Cộng thêm thuần phát.
Chậc.
Thật là biến thái! Liễu Bình không khỏi thở dài trong lòng.- -Hiệu quả này
tương đương với hai lớp kỹ năng thuấn di và ẩn thân.
Hắn nhìn lại vào hố to kia.
Chỉ thấy quả nhiên trong hố đã đào ra phần tường ngoài kim loại.
Nhưng chỉ thấy được một góc địa cung, nếu muốn tìm đến của địa cung thì vẫn
cần tiếp tục đào.
Từ từ.
Hắn bỗng lên tiếng: “Này, ngươi cũng chỉ cửa vào đi chứ, tiện cho ta đi xuống
cứu ngươi."
Đối diện trầm mặc trong chốc lát.
Liễu Bình tiếp tục nói: “Ngươi không muốn đi ra sao? Nếu người thật sự không
muốn, chỉ mong ở lại đây vĩnh viễn thì ta quay đầu đi ngay."
Rốt cuộc giọng nữ kia cũng vang lên: “Ngươi thật sự muốn cứu ta ra?"
"Ta cần người, nếu người chịu hỗ trợ thì ta trả tự do lại cho ngươi."
Liễu Bình nói.
"Cho dù người tìm được cánh cổng địa cung thì cũng không thể cứu ta."
Giọng nữ nói.
"Ngươi quên trên tay ta có sức mạnh kia sao? Hoặc là người căn bản không
muốn đạt được tự do?"
Liễu Bình hỏi.
Giọng nữ trầm mặc mấy phút, lại nói lần nữa: “Cẩn thận."
"Hừm? Có ý gì?"
Liễu Bình hỏi.
Đột nhiên.
Một tiếng đánh thật lớn vang lên từ lòng đất, cứ như âm thanh sinh ra khi hàng
tỉ tấn thuốc nổ đột nhiên nổ mạnh, chấn động ấy khiến mọi thứ trên mặt đất đều
bắt đầu trôi nổi lên không trung.
Trong tiếng vang kịch liệt này, toàn bộ đất đá, cát sỏi, bùn cát trên mặt đất bay
lên, không biết tung tích.
Liễu Bình liên tục khống chế thân thể, lúc này mới lơ lửng ở giữa không trung.
Hắn cúi đầu nhìn về phía gấu trúc bên hông.
Gấu trúc vui vẻ nói: “Cách chết này cũng không tệ lắm, đơn giản trực tiếp,
không chịu tra tấn, ta thích loại này."
Rất tốt, lại chết một lần.
ồ ố
Nhưng vừa rồi rốt cuộc là âm thanh gì? Giọng nữ cười ha ha và nói: “Ta đánh
vào vách tường địa cung một chút, hiện tại ngươi có thể nhìn thấy địa cung.”.
Mặt đất đã hoàn toàn bị chấn động không thấy tung tích.
Một hình lập phương đồng thau thật lớn lơ lửng trong hư không hắc ám.
Nói vậy đây chính là địa cung.
Một kích mà mặt đất nát, khiến cả địa cung hiện ra.
Hắn chính là Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể mà lại không chịu được cả dư chấn,
khiến gấu trúc chết thay một lần.
Đây là sức mạnh kiểu gì! Liễu Bình càng có hứng thú, cúi đầu nhìn lại mặt đất.
Chỉ thấy hình lập phương đồng thau kia lớn chừng một ngọn núi trung đẳng,
mặt ngoài khắc ấn vô số phù văn thần bí.
Từng xúc tua nhanh khô của những cây cối trong rừng thò ra từ các khe hở hình
lập phương, hình thành một rừng cây lớn ở bên ngoài.
Thế này cũng không dễ đi xuống.
Trong lòng Liễu Bình hiện lên một ý niệm, lộ ra vẻ mặt trầm trọng, thấp giọng
mà nói: “Chẳng lẽ toàn bộ địa cung đều là thứ này?"
Giọng nữ kia lại vang lên lần nữa: “Ngươi đoán không sai, hiện tại ngươi còn
muốn biết vị trí của cánh cửa không?"
Liễu Bình nhún vai và nói: “Bên trong cũng phải có chỗ đặt chân chứ đúng
không."
"Nơi này là cung điện ngày xưa của ta, bên trong có mấy mật đạo có thể đi lại,
người xem vách tường đồng thau phía trên bên trái, trên đó có vẽ vô số đầu
người, đó là cánh cửa mật đạo."
Giọng nữ nói.
Liễu Bình lập tức thấy được cánh cửa mà đối phương nói -- Như vậy, phải làm
sao mới có thể đi vào chứ? Liễu Bình nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó quát: “Triệu
hoán."
Một ánh hồng quang lại hiện lên lần nữa.
Bộ xương khô huyết sắc thở dài và nói: “Lần này cần làm gì?"
"Bây giờ ta còn một trăm tám mươi giá trị thu thập, mà ta muốn đi vào cánh cửa
kia, người xem ta thích hợp triệu hoán cái gì ra?"
Liễu Bình hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK