Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình cũng đang xem xét trang phục của mình, lại liếc nhìn từng dòng nhắc
nhở trong hư không, cũng cảm thấy hết sức hài lòng.
Hắn thu hồi thẻ bài, trang phục trên người lập tức biến mất.
"Rất tốt, thưởng cho ngươi."
Âm! Một tiếng vang trầm xuất hiện.
Vương Thành thấy được bên chân mình có một khối gạch vàng xuất hiện.
Đại boss hào phóng!
Không...
Đại lão không chỉ có thực lực, phong cách làm việc cũng thật hào phóng! Ý
nghĩ trong đầu hắn ta xuất hiện, rút một tấm thẻ bài đưa tới, cúi đầu khom lưng
nói: "Vở kịch Hắc Ám thế giới Tu Hành này đang trong giai đoạn hoàn thiện,
ngài có thể liên lạc với ta bất cứ khi nào thông qua tấm thẻ bài này, ta sẽ cung
cấp các dịch vụ tốt nhất cho ngài."
"Được, hiện tại lui ra đi, không nên quấy rầy sự hào hùng của ta."
Liễu Bình nói.
"Rõ!"
Vương Thành tìm một chiếc quan tài rỗng, tự mình nằm vào, thuận tay đậy kín
nắp quan tài.
"Mong ngài chơi vui vẻ."
Từ trong quan tài truyền ra giọng nói kính cẩn của tên kia.
Vừa nói xong.
Quan tài chậm rãi chìm vào trong lòng đất.
Liễu Bình đứng im tại chỗ suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Đúng vậy, mình còn cần phải hành động dựa theo quỹ tích hành động ban đầu
của mình.
Bởi vì chỉ khi làm vậy, mới có thể gặp gỡ Andrea! Cô bé đã thức tỉnh ký ức
Thánh Linh.
Co bé là nhân tố quyết định trong cuộc đối kháng Ác Mộng! Liễu Bình vội vã
tiến lên dậm chân, hô: "Vương Thành, cút ra đây."
Bùn đất rung động.
Quan tài lại xuất hiện lần nữa.
Vương Thành mở nắp quan tài ra, ngồi dậy, khó hiểu hỏi: "Đại nhân, làm sao
vậy?"
"Không đúng... ta cần loại kịch bản như thế này..."

Liễu Bình vừa khoa tay vừa nói.
Vương Thành nghe thì gật đầu liên tục.
Vị đại lão này đúng là yêu thích sáng lập kịch bản mà, kịch bản mà vị đại lão
này muốn đúng là khá có cảm giác nghẹt thở.
"Được, ta sẽ tự mình diễn cùng đại nhân một lần."
Hắn ta lại nằm xuống, để quan tài dần dần chìm xuống đất.
Một giây.
Hai giây.
Vô số cánh tay xếp thành hàng, lấp kín mỗi một khối đất, kéo dài tới cuối tầm
mắt.
"Rất tốt, hiện tại tới lượt ta nói chuyện."
Liễu Bình ấp ủ cảm xúc, bỗng nói: "Đừng mơ bắt được ta!"
Hắn rút trường đao ra, múa đến kín không kẽ hở, ngay lập tức chặt đứt toàn bộ
cánh tay vươn về phía hắn.
Bỗng nhiên, một ánh kiếm lạnh lẽo từ phương xa mà tới.
Tất cả cánh tay đang nắm chặt Liễu Bình đều bị chém bay ra ngoài.
Hai bóng người rơi xuống.
Là tu sĩ thủ mộ!
"Dẫn hắn trốn đi, để ta ngăn cản tên này."
Tu sĩ Kim Đan cầm trường kiếm nói.
Tên tu sĩ Luyện Khí xông lên, kéo Liễu Bình chạy ra ngoài mộ địa này.
Liễu Bình đẩy nắp quan tài ra đi tới, thuận tiện vỗ nhẹ bụi đất trên người.
Hắn giơ tay lên quan sát tấm phù màu đen trên tay.
Khi thoát khỏi mộ địa, tên tu sĩ kia nhét tấm phù lục này vào trong tay mình.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên hư không:
[Ngươi thu được tín vật của thời không ẩn tàng: Ký Linh phù.]
[Ngươi biết đây là thứ gì, bản Danh Sách cũng không nói nhiều.]
Khóe miệng Liễu Bình giật nhẹ.
Đúng vậy, tự mình biết được công dụng của thứ này là như thế nào.
Nếu như mình lại thu được nó một lần nữa, như vậy xem ra vẫn giống như trước
đây... Chỉ cần hành động dựa theo kịch bản ban đầu, sẽ phát động những sự kiện
tương ứng.
Liễu Bình quan sát bốn phía.
Quả nhiên, nơi này là một hang động dưới lòng đất.
ế ấ ắ
Từng chiếc quan tài bị chôn trong đất bùn, hoặc khảm trên vách đá, sắp hàng lít
nha lít nhít, kéo dài tới tận phương xa, cuối cùng bị sương mù che phủ, không
thể nhìn thấy điểm cuối cùng.
"Ta nhớ rằng..."
"Có vẻ hiện tại nên thu hoạch được năng lực hệ biểu diễn kia đi."
"Này, Danh Sách, ra làm việc đi."
Liễu Bình nói với hư không.
Ngay sau đó... Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:
[Đã trải qua nhiều sự kiện, biết được vô số bí ẩn, nhìn trộm toàn bộ bí mật một
cách rõ ràng và mạch lạc trên tuyến thời gian, điểm diễn mà người đạt được đã
vượt xa khỏi dự tính.]
[Hiện tại người đã không thể lại đóng vai Một Người Không Có Phần Diễn'
được nữa.]
[Căn cứ điểm cống hiến và điểm diễn của ngươi, ngươi thu hoạch được năng
lực hệ biểu diễn cấp bậc Kỳ Quỷ:]
[Đặc Hiệu Sư.]
[Thuyết minh: Người có thể phóng ra ảo ảnh một loại lực lượng, cảnh tượng,
hiệu quả nào đó mà người đã từng thấy được.]
[Thuyết minh lần nữa.
Mặc dù là ảo ảnh, thế nhưng trong giác quan của bất cứ tồn tại nào, nó đều
giống y như thật.]
Tất cả chữ nhỏ thu hồi lại.
Liễu Bình lộ ra vẻ hài lòng.
Hiện tại mình chỉ là tu sĩ cảnh giới Luyện Khí, nếu như không có bất cứ năng
lực nào, thật đúng là không dễ bắt nạt lừa gạt... à nhầm, thật đúng là không dễ
ứng đối những tồn tại khó giải quyết kia.
Hắn tự nhủ: "Để ta nhớ lại xem, lần trước là ở nơi nào nhỉ?"
Dọc theo con đường nhỏ gập ghềnh đi ngang qua vô số quan tài gỗ, rất nhanh,
tấm phù màu đen thả ra lực lượng cảm ứng rất nhỏ.
Liễu Bình tìm được quan tài đặc biệt kia.
Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:
[Hoàn cảnh đặc biệt đã tương hợp.]
[Mỏ neo thời không được xác định.]
[Ký Linh phù bắt đầu kích hoạt.]
[Ngươi có thể dựa vào lực lượng của Ký Linh phù, lập tức tiến vào thời không
ấn tượng ứng.]
Vù...
ễ ế ấ ỗ
Liễu Bình biến mất tại chỗ.
Bước theo con đường âm u ẩm ướt, phía trước có một hang động xuất hiện.
Hai bên hang động có tu sĩ trông chừng.
Lần này mình lại không có linh thạch... Thế nhưng có một tấm thẻ thân phận.
Liễu Bình ném thẻ bài ra ngoài, sau khi một tiếng vang nhỏ xuất hiện, thẻ bài
lập tức biến mất.
Một bộ đạo bào xanh lam lập tức xuất hiện trên người Liễu Bình.
Hắn một tay cầm phất trần, một tay khác thì thắt Bát Quái bàn ở bên hông, rồi
mới đi về phía trước.
Hai tên tu hành giả canh giữ cửa động thấy hắn xuất hiện, lập tức cảm thấy kinh
hãi.
"Liễu chưởng môn Tiêu Tương phái tới rồi!"
"Vậy mà hắn tự mình tới đây, chẳng lẽ có chuyện lớn gì đã xảy ra sao?"
Hai người liếc nhìn nhau, cùng hành lễ nói: "Chào ngài, Liễu chưởng môn."
Liễu Bình gật đầu, hỏi: "Mọi thứ đều tốt chứ?"
Một người tu sĩ nghiêng người, đưa tay mời nói: "Nơi này coi như an toàn, mời
Chưởng môn qua bên này."
"Không cần, ta muốn đi nơi ẩn nấp của các tu sĩ cấp thấp để nhìn xem."
Liễu Bình nói.
"Được, mời ngài đi bên này."
Liễu Bình thuận theo phương hướng hai người chỉ mà nhìn tới, trên vách đá
bỗng vặn vẹo, hư không tách ra một vết rách, lộ ra cảnh tượng bên trong.
Chính là nơi khi trước hắn tránh né.
"Cám ơn hai vị."
"Không dám nhận, Liễu chưởng môn, mời ngài."
"Mời."
Liễu Bình chắp tay với hai người, tiến vào lỗ hổng kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK