Trong quá khứ.
Tại một thành thị rất náo nhiệt.
Một già một trẻ ngồi xổm trên thảm hoa bên đường, mỗi người ôm một bát mì
lớn, đều ăn rất vui vẻ.
"Đồ nhi, con tu hành đã tới đại thành, chỉ còn một chuyện nữa thôi." Ông lão
nói.
"Cái gì?" Thiếu niên hỏi.
"Tương lai, con muốn đi chính đạo, hay là muốn đi tà ma ngoại đạo?" Ông lão
hỏi.
"Vấn đề cũ rích, sư phụ ngài đã đi lại tại tu hành giới cả một đời rồi, có thể hỏi
câu nào mới mẻ hơn hay không?" Thiếu niên không nhịn được mà hỏi.
Ông lão húp nước mì, xoa mồ hôi trên trán, nói: "Nhóc con, vấn đề này cũng là
vấn đề căn bản của tu sĩ, làm sao có thể biến đổi được chứ?"
"Trước đó chúng ta đã tính một quẻ, nhà họ Tiền là một gia đình giàu có trong
thành này, cả đời đều làm việc thiện, thế mà hôm nay lại có kiếp nạn, sư phụ có
tính được nội tình ẩn ở phía sau chuyện này hay không?" Thiếu niên hỏi.
"Đương nhiên, đừng coi thường lão già này..." Ông lão nói: "Tiền đại thiện nhân
vô ý có được một bản công pháp ma đạo, còn bước lên con đường tu hành nữa,
ngày hôm nay các môn phái chính đạo tiến tới bao vây tiêu diệt ông ta, đề
phòng ông ta tu luyện thành ma thân."
"Chỉ vậy?" Thiếu niên nói với vẻ khinh bỉ.
"Còn gì nữa sao?" Ông lão hỏi.
"Công pháp đó là do một đệ tử trong số môn phái chính đạo ở khu vực này đã
âm thầm đặt trong phòng sách của Tiền phủ."
Thiếu niên ăn nốt mì trong bát, rồi nói tiếp: "Ta phải tính tới quẻ thứ năm mới
tính ra, bởi vậy mới có thể biết bọn chúng làm việc bí ẩn tới mức nào."
"Vậy... nhóc đã nghĩ kỹ nên làm như thế nào chưa?" Ông lão hỏi.
"Ta đã từng đọc qua quyển sách ma đạo kia rồi, đợi lát nữa mượn tới xem lại lần
nữa, rồi sáng tạo ra một con đường đi thông đại đạo giúp ông ta!"
Thiếu niên nói xong, đặt bát đũa xuống, đứng lên cười to nói:
"Cái gì mà Thái Thượng hay Cửu U, cái gì mà chính đạo hay tà ma, đều là ngụy
trang của thế giới này mà thôi..."
"Dù là người tu đạo, hay là phàm phu tục tử, đều không thoát khỏi quy luật
mạnh được yếu thua."
ế ề ố
"Ngươi yếu, ngươi không đề phòng, trên người ngươi có thứ tốt, sẽ trở thành
con mồi của người khác."
"Lát nữa ta sẽ đi tiêu diệt cái thứ gọi là danh môn chính phái này!"
Thiếu niên phất tay áo, quay người bước đi.
Ông lão vội vàng buông bát đũa xuống, tóm lấy ống tay áo của hắn rồi nói:
"Từ từ đã! Diệt môn thì quá mức, quá mức quá đấy!"
"Lão già, ông lại muốn dạy ta phải làm cái gì à?" Thiếu niên nói với giọng
khinh thường.
"Luôn có người vô tội mà." Ông lão nói.
"Bãi tha ma phía sau núi, hai trăm năm, xương khô oan hồn hơn vạn, không vô
tội, không vô tội, ha ha ha ha."
Thiếu niên cười lớn, phóng lên tận trời, trong nháy mắt biến mất không thấy gì
nữa.
Ông lão yên lặng đứng tại chỗ, thở dài một hơi, đi trở về thảm hoa, lớn tiếng
nói: "Ông chủ, thêm một bát nữa, thêm ớt, lại thêm một quả trứng!"
"Vị tiên nhân này... ngài có thể đề một chữ cho tiểu điếm tại hạ hay không?"
"Ngươi miễn phí, ta sẽ đề."
"Được được, mời."
"Ừ!"
...
Liễu Bình lắc đầu, không nghĩ nữa, cẩn thận nói:
"Ta cảm thấy đi cả hai con đường cùng lúc cũng không có vấn đề gì... ta cảm
thấy ánh sáng và bóng tối có thể cùng tồn tại."
"Vì sao lại vậy?" Ý thức thể khổng lồ kia hỏi.
"Bởi vì không ai nói là không được cả, có người nào đã từng nói vậy sao?" Liễu
Bình hỏi.
Ý thức thể khổng lồ kia trở nên im lặng.
Liễu Bình nói: "Đương nhiên... nếu như vấn đề này làm ngươi khó xử, vậy thì ta
sẽ đi đường khác, tóm lại ta tuyệt đối sẽ không tự đặt ra giới hạn cho bản thân
mình."
Bỗng nhiên...
Hắn cảm ứng được điều gì đó.
Vô số gạch đá xuất hiện phía trước con đường phân nhánh, nhanh chóng xây
dựng thành từng bậc thang, hình thành một con đường hướng lên trên.
"Thật sự có con đường khác có thể đi à? Ta thích loại vui mừng bất ngờ này."
Liễu Bình bước từng bước tới, dọc theo bậc thang leo lên trên.
ắ
Mà phía dưới của hắn.
Con đường kia dần dần biến mất.
Hắn đang đi trên một con đường bí ẩn hoàn toàn mới, chưa từng có ai thăm dò.
Cảnh tượng bốn phía dần dần biến mất.
Mà ở một bên khác.
Thành Cơ Giới.
Trước một cái bàn hình chữ nhật.
Người đàn ông mặc trường bào màu đen kia phun ra một vòng khói thuốc, yên
lặng ngồi tại vị trí đầu lĩnh, nói với những người khác:
"Mọi chuyện là như vậy, Quyền Ma mà ta phái đi đã bị đối phương giết chết."
Một người đàn ông bật cười nói: "Quyền Ma chết rồi? Thú vị, gã ta là một cao
thủ hiếm có trong đoàn 'Tà Ảnh' các ngươi chứ, vậy mà lại chết đơn giản như
thế, xem ra người khiêu chiến cả ba đoàn đội lớn chúng ta lần này cũng có chút
tài năng đấy chứ."
"Là vì một tấm giấy thông hành cấm khu, đúng không?" Một người đeo nửa
chiếc mặt nạ khô lâu hỏi.
"Đúng." Người đàn ông ngậm điếu thuốc nói.
"Tà Quỷ, thấy được 'Tà Ảnh' các ngươi chịu thiệt làm ta cảm thấy rất vui vẻ."
Người đeo nửa chiếc mặt nạ khô lâu bật cười.
"Thế nhưng, giấy thông hành cấm khu là lợi ích cộng đồng của chúng ta, ngươi
lại cười trên nỗi đau của người khác như vậy, có hơi không ổn." Vẻ mặt Tà Quỷ
vẫn bình tĩnh, nói.
Người đeo nửa chiếc mặt nạ khô lâu kia đứng dậy, bật cười nói: "Chuyện nhỏ,
lại còn chuyên môn gọi chúng ta tới hội họp nữa... đưa linh bài tử vong của
Quyền Ma tới, ta sẽ giải quyết chuyện này."
"Minh Thương..." Tà Quỷ nhếch miệng mỉm cười, nói: "Ta vẫn cảm thấy ngươi
không đủ tư cách nắm giữ đoàn đội 'Khải Kỳ', thế nhưng hôm nay xem ra, tác
phong làm việc của ngươi vẫn rất dứt khoát."
Hắn ta đặt một tấm thẻ bài lên bàn.
Trên thẻ bài, là chân dung đen trắng của một người, chính là Quyền Ma đã chết.
Người đeo nửa chiếc mặt nạ khô lâu cầm thẻ bài lên và ngửi ngửi, nhắm mắt lại
rồi nói: "À, ta đã đại khái biết được vị trí của con mồi, người nào tới che giấu
khí tức của ta, đừng để Cơ Giới Chủ phát hiện ta đang làm chuyện xấu."
"Để ta đi."
Tà Quỷ đứng dậy, chậm rãi đi tới cạnh người kia, lấy một quyển sách thẻ màu
đen trắng ra, nói:
"Che lấp Linh hồn."
Gió vô hình âm thầm xuất hiện.
ồ ế ấ ầ
"Được rồi, nhìn xem ta giết mấy đứa nhóc đau đầu kia đây."
Cái tên được gọi là Minh Thương kia đá bay cửa sổ, nhìn về phía màn đêm âm
u bên ngoài.
Hắn ta yên lặng quan sát màn đêm, như đang nhìn cái gì đó.
"Nơi sâu trong núi tuyết... đã tới cánh đồng tuyết, chẳng lẽ bọn chúng muốn tiến
vào vương quốc bị đóng băng kia sao? Thật buồn cười, nơi đó chính là nơi
không thể đi vào."
Một chiếc súng ngắm được gác trên bệ cửa sổ.
Hắn ta rút một tấm thẻ bài ra, lắp lên súng ngắm.
Bụp!
Một ống ngắm màu đen xuất hiện trên súng ngắm.
Hắn ta ghìm súng, híp mắt nhìn về phía ống ngắm, nói: "Ta thấy bọn chúng rồi,
ở bên bờ vực, thiếu niên kia còn đang thổi sáo cho cô gái bên cạnh nghe nữa."
"Thực sự là lãng mạn mà, đi chết đi."
Danh Sách Chương: