Lúc Liễu Bình đi vào thôn đó thì thôn xóm đã đầy người.
"Các vị, tiên sư đang chọn lựa đệ tử, mau! Mau!"
"Đưa tiểu tử nhà các ngươi qua chưa?"
"Đưa rồi! Khuê nữ nhà chúng ta cũng được đưa đi, đều để tiến sư nhìn xem,
không chừng có tiền duyên thì sao, vậy thì một bước lên trời rồi!"
"Đi! Đi xem!”.
Các thôn dân chạy về hướng sân phơi lúa nằm ở giữa thôn xóm.
Liễu Bình xen lẫn trong đó, đi thẳng đến sân phơi lúa, chỉ thấy đài đã được nâng
lên, trên đó có một thanh niên vẻ mặt nghiêm túc đang ngồi.
Phía sau gã không ngừng hiện ra một tầng lại một tầng linh quang, nhìn qua
giống như thần tiên hạ phàm..
Một hàng rồi lại một hàng thiếu nam thiếu nữ đứng dưới đài cao, vẻ mặt thấp
thỏm, mặc cho gã cẩn thận quan sát và chọn lựa.
Một hồi lâu sau.
Thanh niên kia mở miệng nói: “Hàng thứ hai, người thứ năm có chút tư chất, có
thể theo ta tu tiên."
Mọi người nhìn lại.
Chỉ thấy đó là một thiếu nữ xinh đẹp.
Một vệt linh quang bay ra từ trên tay thanh niên kia, dừng ở trước mặt thiếu nữ.
-- Đó là một lá bùa.
"Nhận lấy bùa chú này, theo ta tu hành để được trường sinh bất tử, ngươi có
bằng lòng hay không?"
Thanh niên ngạo nghễ hỏi.
"Bằng lòng! Bằng lòng!"
Thiếu nữ kích động quỳ xuống dập đầu.
Hương dân chung quanh ầm ầm chấn động, sôi nổi chúc mừng phụ mẫu của
thiếu nữ.
Đôi phụ mẫu kia cũng vui mừng ra mặt, mặt mày hồng hào.
Ai không biết đây là cơ hội một bước lên trời? Làm tiên sư, khoan hãy đề cập
tới bản thân nàng ta hưởng thụ được bao nhiêu, chỉ nói đến chuyện gia đình
cũng có thể được dìu dắt, ít nhất sẽ thường xuyên có được một ít linh đan diệu
dược, khư bệnh kéo dài tuổi thọ, có quá nhiều chỗ tốt.
Trước mắt bao người, thiếu nữ duỗi tay muốn nhận lấy lá bùa kia.
Bỗng nhiên.
ắ
Một bàn tay nhỏ vươn tới, giành trước mà nắm bùa chú kia vào tay, tùy tiện xoa
nắn một hồi.
Là Liễu Bình! Bùa chú lập tức cháy hầu như không còn trong tay hắn với tốc độ
cực nhanh.
Trong hư không có từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: “Ngươi
lấy Thái Thượng Chu Sa Phù Đạo phá hỏng phù ấn súc nộ của đối phương."
"Cuộc chiến sẽ bắt đầu vào bất cứ lúc nào, xin hãy cẩn thận."
Nam thanh niên kia vừa thấy bùa chú của mình bị phá, đang muốn tức giận, lại
phát hiện dao động linh lực trên người đứa trẻ mắt mù trước mặt này gần như
ngang bằng với gã.
Đứa trẻ này... Nhìn như mới năm sáu tuổi, nhưng lại đạt tới Trúc Cơ? Tức giận
trong lòng nam thanh niên lập tức biến mất, trên mặt lộ ra nụ cười, gã nói: “Đứa
bé phía dưới, ngươi là người phương nào, vì sao phá hư việc ta thu đồ đệ?"
Liễu Bình nhảy lên đài, phất tay nói với mọi người phía dưới: “Đều tan đi."
Nam thanh niên thấy hắn làm như có chuyện muốn nói, cũng phất tay nói xuống
phía dưới: “Có nghe thấy không, đều tan, việc thu đồ đệ hoãn lại một lát rồi
tính."
Mọi người không dám không nghe mệnh lệnh của tiến sư, đành mang theo con
cái nhà mình nhanh chóng rời khỏi sân phơi lúa.
"Tại hạ là Ngũ đại đệ tử Lương Thụy của Tiểu Tượng phái, còn chưa thỉnh giáo
tôn tính đại danh, đúng rồi, tôn sư nhất định đang ở gần đây, có đúng không?"
Nam thanh niên cười chắp tay và nói.
Liễu Bình tổ chức ngôn ngữ một hồi, sau đó ho nhẹ và nói: “Là như thế này ––
Chuyện vừa rồi coi như cho qua đi, thật ra ta muốn nói, trong các thiếu niên đó
có nhiều người là nhân tài tu hành."
"Không sai,"
Lương Thụy tán đồng mà nói, “Nữ hài vừa rồi ta chọn cũng có Thủy Linh Căn
trong người, rất thích hợp để đi theo ta, người khác thì chúng ta có thể thương
lượng, nàng ta thì nhất định không nhường."
Liễu Bình nhíu mày nói: “Nếu người thật sự muốn thu đồ đệ, ta cũng không đến
mức chặn ngang một tay, nhưng một khi bùa chú kia của người đi vào hồn
phách của phàm nhân, nàng sẽ trở thành nô lệ của ngươi, vậy còn theo người tu
hành như thế nào?"
Nam thanh niên nghiêm túc nói: “Đạo hữu, có lẽ ngươi không hiểu, nhưng sư
phụ ngươi nhất định biết, tài nguyên mà mỗi một người tu hành hao phí đều là
con số thiên văn, dựa vào cái gì ta phải lấy ra nhiều tài nguyên như vậy để giúp
một người không thân chẳng quen? Nếu nàng không có gì để cống hiến cho ta,
dựa vào cái gì ta phải truyền đạo pháp cho nàng?"
Liễu Bình nói: “Sư phụ ngươi năm đó thu ngươi ––"
ấ ắ
"Đó là vì ta thiên tư xuất sắc, vượt qua đệ tử tu hành bình thường, đáng lý nên
được tông môn bồi dưỡng trọng điểm, đổi là bất cứ ai muốn làm sư phụ ta thì
cũng sẽ như vậy."
Lương Thụy nói.
"Cho nên người có tu vi hôm nay đều là kết quả do chính người nỗ lực?"
Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên!"
Lương Thụy nói.
Liễu Bình trầm mặc hồi lâu, sau đó mở miệng nói: “Sao không xem việc giúp
người là điều tốt? Nếu thiếu nữ kia thành nô lệ của ngươi, cho dù tu hành có
thành tựu, đạo tâm cũng sớm bị huỷ hoại."
Sắc mặt Lương Thụy biến đổi, lạnh lùng nói: “Ta là đệ tử của bảy đại môn phái,
rốt cuộc các hạ thuộc môn phái nào? Có phải đặc biệt đến gây sự với ta hay
không?"
Liễu Bình hơi hé miệng, sau đó lại nhắm lại, lại hơi hé miệng lần nữa, bỗng lắc
đầu nói: “Vẫn là đi chết đi."
Câu nói vừa dứt, ánh đao đã bùng lên.
Chỉ thấy một cái đầu người văng lên giữa không trung, không ngừng quay
cuồng trong làn sương máu, sau đó ngã xuống dưới đài cao.
Liễu Bình tùy ý ấn ra một quyết.
Đầu người nọ bỗng mở mắt ra, nhẹ nhàng nhảy lên đài cao, lăn đến trước mặt
hắn.
"Đạo hữu, ngươi nói rất đúng, ta thật sự nên xem việc giúp người là điều tốt."
Đầu người mà nói với giọng điệu hết sức nịnh nọt.
Hai cái đầu người lăn qua lăn lại, đẩy từng nhánh cây vào trong đống lửa.
Liễu Bình bỏ thêm các loại nguyên liệu nấu ăn vào nồi sắt, mùi hương lập tức
sôi trào rồi lan tỏa.
"Củi lửa đủ rồi, không cần thêm nữa."
Hắn nói.
Hai cái đầu người lui về phía sau, lại bị lão đạo nằm dưới tàng cây dùng chân đá
qua.
"Đi đi đi, đừng tới chen lấn với ta."
Lão đạo bắt lấy hồ lô, uống một ngụm rượu, kẹp một gắp đồ ăn, ăn uống vô
cùng thích ý.
Liễu Bình bung nồi trong chốc lát, miệng thì nói: “Canh xong rồi."
"Bung một chén đến để ta nếm xem."
"... Thế nào?”.
ồ ấ
"Không tồi, rất ngon."
Hai sư đồ ăn ăn uống uống, rất nhanh thời gian đã trôi qua.
Ăn xong một bữa, mấy con hươu ngâm quả dại đến, nhẹ nhàng đặt xuống trước
mặt hai người.
Lão đạo nắm lấy một quả rồi gặm hai cái, ợ một tiếng xong thì nói: “Hôm nay
ăn không tồi, lần sau bảo đám gấu sói gì đó tìm thêm chút son trân tới, dù sao
chúng không thể nghe chùa người giảng đạo đúng không.”.
Liễu Bình nâng một chén canh lên yên lặng uống, không đáp lại, cứ như cõi
lòng đang mang đầy tâm sự.
Danh Sách Chương: