Độc Nhãn Ma xuất hiện trong thần miếu lần nữa, trên xúc tua thật dài có nâng
hai món bảo vật.
Một là nguyên thạch quang huy.
Cái còn lại là cục đá bình thường không chút thu hút kia.
Ở bên kia, bộ xương hai sừng và người thằn lằn đều đúng bất động, trên người
tỏa ra dao động sức mạnh cường đại độc hữu của thần linh.
Trên người Độc Nhãn Ma lại không có khí tức gì, giống như đã chết.
Những ảo giác đó vừa được bố trí xong thì hư không lại mở ra lần nữa, hai vị
thần trước đó đi ra.
Một Văn Thạch Ma đầy người khắc ấn phù.
Bên cạnh nó là một nam tử nhân loại.
Chúng nhìn nhìn tảng đá trên cái râu của Độc Nhãn Ma.
"Chuyện gì?"
Bộ xương hai sùng không kiên nhẫn mà hỏi.
Nhân loại vỗ vỗ Thạch Ma, bật cười và nói: “A, ta nói ngươi ngu xuẩn, ngươi
còn không tin –– Nhìn xem, là cục đá che đậy khí tức kia."
"Các ngươi tới tìm việc đúng không?"
Người thằn lằn cũng nói với giọng điệu bất thiện.
Thạch Ma nhìn ba đồng bọn.
Bọn họ đều có mặt ở nơi này, không có vấn đề gì.
Nó cũng thử qua tảng đá kia.
Thật sự không có vấn đề gì.
"Xin lỗi, là ta chưa suy xét kỹ."
Thạch Ma ồm ồm mà nói.
"Chúng ta đi thôi."
Nam tử nhân loại nói.
Độc Nhãn Ma bỗng chỉ vào nam tử nhân loại và nói: “Từ từ, người ở lại, kế
hoạch của chúng ta còn cần một người giúp đỡ, yên tâm, đảm bảo đủ chỗ tốt."
"À? Có chuyện làm ăn tới cửa?"
Nam tử cảm thấy hứng thú mà nói.
"Không sai, hiện tại rốt cuộc cũng đủ người rồi, ta muốn nó gia nhập vụ làm ăn
này, các ngươi không có ý kiến chứ?"
Độc Nhãn Ma hỏi.
Bộ xương hai sừng đánh giá nam tử nhân loại, không nói gì.
Là ngầm đồng ý.
"Được rồi, có hắn ở lại, chúng ta cũng đủ người rồi."
Người thằn lằn đưa ra quyết định.
"Đúng vậy, chúng ta đã đủ nhân thủ rồi, người đi đi."
Độc Nhãn Ma nói với Thạch Ma đang đứng bên cạnh.
"A, được, vừa rồi xin lỗi, không nên quấy rầy các ngươi."
Thạch Ma nói một câu, sau đó vội vàng rời đi.
Trong thần miếu khôi phục yên tĩnh.
Hiện tại.
Nơi này có tổng cộng bốn vị thần.
Người thằn lằn, bộ xương hai sừng, Độc Nhãn Ma và nam tử nhân loại.
"Các vị, nói thử xem, rốt cục là chuyện tốt gì."
Nam tử nhân loại hưng phấn xoa tay và nói.- Hai bảo vật trên tay Độc Nhãn Ma
có giá trị xa xỉ.
Nơi này nhất định đang bàn về một vụ làm ăn lớn.
Vĩnh Dạ.
Vân Hi nhẹ nhàng buông thân thể Liễu Bình ra rồi lui về phía sau.
Trên người nàng tràn đầy lớp sương mù đen tối, sấm sét ầm ầm và vô số những
quang ảnh tàn phá.
"Thế nào?"
Đại Địa chi Mẫu hỏi.
"Kiếp số của hắn đã kết thúc,"
Vân Hi nhắm mắt lại và nói: “Nhưng ta cần nghỉ ngơi rất lâu mới có thể khôi
phục lại."
"Vậy không vội dung hợp với hắn, dù sao thế giới của hắn cũng đang trong quá
trình biến hóa."
Đại Địa chi Mẫu nói.
"Đúng vậy, hiện tại ta không còn sức lực dung hợp với hắn, không chỉ vì suy
yếu, còn vì thế giới được tạo thành từ tứ thánh trụ của các ngươi thật sự quá
mạnh."
Vân Hi nói.
Rita bỗng xuất hiện trên vai nàng, không chút để ý mà nói: “Đó là đương nhiên,
những vị trước mắt người... Đều không phải thần linh tầm thường."
"Ngươi cũng đã nhận ra?"
Vân Hi hỏi.
"Đương nhiên."
Rita lộ ra nụ cười xảo trá.
Khi họ đang nói chuyện, chỉ thấy thân thể Liễu Bình lơ lửng ở giữa không
trung, sau đó dần trở nên hư ảo.
"Hắn đang làm sao vậy?"
Nữ Tử Thần hỏi.
"Là thân thể hắn muốn đi tìm hắn."
Vân Hi nói.
"Nói cách khác --"
"Đúng vậy, hắn chính thức trở thành Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại."
Thần miếu.
Từng hàng ghế dựa chỉnh tế không có một người.
Liễu Bình đứng dưới thần tượng ở cuối hành lang, lẳng lặng chờ đợi cái gì đó.
Trên tay hắn có cầm khối nguyên thạch quang huy kia.
"Tất cả... Thế giới... Bị dung hợp... Cứu... Ta..."
Trên nguyên thạch truyền đến một giọng nữ đứt quãng.- - Rốt cục những lời này
có ý gì? Ở thời đại quá khứ, hắn cũng không rõ sự khác biệt giữa những Sinh
Mệnh Thể Thế Giới Loại.
Hiện tại không giống.
Trong chuyện này nhất định có gì đó kỳ quặc.
Tiếng mưa gió lớn hơn nữa.
Sấm sét vang lên sâu trong bầu trời đêm.
"Nó sắp tới!"
giọng nói khẩn trương của Cô bé vang lên.
"Đã biết."
Liễu Bình nói.
Một bóng dáng xuyên qua tầng mây, nhanh chóng rơi xuống, lấp lóe mấy cái rồi
xuyên qua khoảng cách dài đằng đẳng, trực tiếp đáp xuống thần miếu.- - Đây là
một nam nhân đầu đội vương miện lôi quang, sau lưng có đôi cánh màu đen, làn
da cả người trắng nõn mà rắn chắc, giống như sứ ngọc.
Trong nháy mắt gã xuất hiện, cả người Liễu Bình đã hoàn toàn biến hóa thành
một tồn tại khác.
ể ắ
Thân thể cường tráng tỏa ra hào quang hắc ám, sau lưng vươn ra từng cánh tay
dài, tùy ý lắc lư trong gió, ấn ra đủ loại pháp ấn.- - Là Mộng Yểm La Vương!
Ngay vào khoảnh khắc đối phương buông xuống, Liễu Bình đã hóa thành dáng
vẻ của Mộng Yểm La Vương.
"La Vương... Là người giết sạch thủ hạ của ta?"
Nam tử đội vương miện lôi điện hỏi.
Như có sát khí hóa thành thực chất thổi bay toàn bộ ghế dựa khắp bốn phía, cả
đại điện cũng bắt đầu lay động lên nhè nhẹ, như có khả năng sụp xuống.
"Ta? Không, đừng hiểu lầm, chúng đều đang yên lành nằm trong tay ta, không
mất một sợi lông nào cả."
Liễu Bình nói.
Một bàn tay màu đen sau lưng hắn mở ra, để lộ một tiểu thế giới mê huyễn.
Trong thế kia giới, tất cả thần linh gồm bộ xương hai sừng, người thằn lằn, Độc
Nhãn Ma đều bị vây khốn trong đó, không đi ra được.
"Ngươi xem, ta không làm chúng mất cả sợi lông nữa."
Liễu Bình cười nói.
Hắn liếc nhìn đối phương một cái.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu đối phương hiện ra mấy hàng chữ nhỏ: “Ám Thực Ma
Chủ."
"Là tồn tại có thể được xưng là vương giả trong chúng Ác Mộng, thực lực
tương đương với Mộng Yểm La Vương."
Đã hiểu.
Cả hai nằm trên một trục hoành.
Cho nên đối phương không phải vừa xuất hiện đã ra tay.
"Ngươi muốn cái gì? Vì sao lại nhúng tay vào chuyện của ta?"
Ám Thực Ma Chủ hỏi.
Gã nhìn thấy toàn bộ thủ hạ bị nhốt trong một tiểu thế giới thì sát khí trên người
lập tức tan đi vài phần.- - Khó trách không liên hệ được.
Thế giới kia nhất định có cơ chế ngăn cách cường đại nào đó.
Chiều này không tồi, từ khi nào mà La Vương học được thế giới chi thuật có thể
thu lấy tất cả mọi người rồi giam cầm vào một thế giới như vậy chứ.
Liễu Bình nói: “Ta muốn thế giới này."
Lời hắn nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Ám Thực Ma Chủ.
"Đừng càn quấy, nhiệm vụ của ngươi cũng không phải cái này, cho dù ngươi
thèm nhỏ dãi đến mức nào, cũng không nên phá hư nhiệm vụ của ta."
Ám Thực Ma Chủ nói.
Danh Sách Chương: