Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uy lực của “Hí Kịch Sư"
rất mạnh, thậm chí có thể giấu Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ đi, nhưng rốt
cuộc cũng không phải thuật pháp chiến đấu chân chính.
Thế giới chi thuật mà tứ thánh trụ giao cho mới là gốc rễ của hắn.
Đáng tiếc, cách một giờ thì tứ thánh trụ mới có thể sinh ra một thuật, hơn nữa
dùng xong thì không còn, phải chờ thêm một giờ.
Liễu Bình nhìn nhìn cự kiếm huyết sắc cắm trên tảng đá kia.
Đây là thanh kiếm của bộ xương khô huyết sắc kia.
Dùng không thuận tay.
Bàn về chiến đấu, hắn vẫn nên nghĩ cách tìm ra một thanh trường đao thì tốt
hơn.
Trong thời gian hắn âm thầm tính toán, tảng đá đã lao tới bên cạnh rừng cây.
Lúc này còn chưa tới giới hạn một giờ.
Andrea đã cảnh giác lên.
Nàng muốn hóa thành cự long bay lên trời cẩn thận xem xét tình huống, lại bị
Liễu Bình giữ chặt.
"Không cần đi."
Liễu Bình nói khẽ một câu.
"Thế nào?"
Andrea khó hiểu mà hỏi.
"Ngươi không có gấu trúc, ta có."
Liễu Bình lời ít mà ý nhiều.
Trong lòng hắn dâng lên một điềm báo chẳng lành, trực tiếp giấu Andrea ở phía
sau, hắn đứng lên rồi giờ kiếm cẩn thận cảnh giới.
Bỗng nhiên.
Một giọng nữ xa xăm vang lên từ sâu trong rừng cây: “Các ngươi giết cái tên
đầy người là lôi điện kia sao?"
Liễu Bình ngẩn ra một chút.
Giọng nói này... Hình như đã nghe qua ở nơi nào.
Tâm niệm của hắn chợt lóe, rốt cuộc cũng nhớ tới chủ nhân của giọng nói này.-
- Là nữ nhân xách theo một cái rổ chứa đầy trái cây ở Vĩnh Dạ.
"Đúng vậy, chúng ta giết nó."
Liễu Bình không để lộ cảm xúc mà nói.
Sâu trong rừng cây.
Giọng nữ kia mang theo một tia hưng phấn, lại vang lên lần nữa: “A... Có thể
giao thi thể của nó cho ta không, đó nhất định sẽ là một thứ trái cây cực kỳ mỹ
vị."
Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy một nữ nhân thân thể cao gầy xuất hiện trong
rừng.
Ả mặc váy dài màu đen, cong eo, trên cánh tay có vác một cái rổ.
Trong tổ chứa đầy các loại trái cây màu sắc tươi đẹp.
Gió thổi tới.
Váy đen nhẹ nhàng bay lên, lộ ra bạch cốt phía dưới.
"Xin lỗi,"
Liễu Bình không mang chút cảm xúc mà nhìn đối phương và nói: “Ta đã ăn nó."
“Ngươi?"
Hình như nữ tử có hơi bất ngờ, dùng vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm hắn và
nói: “Chỉ dựa vào người mà có thể ăn luôn nó?"
"Đúng vậy, cực kỳ ngon miệng, đáng tiếc không để lại cho ngươi."
Liễu Bình nói.
Nữ tử đi vài bước về phía trước, lại bỗng ý thức được cái gì, thân thể chợt lóe
đã trốn ra sau cái cây.
"Ngươi thực sự lợi hại như vậy?"
Giọng nói của ả truyền đến từ sau thân cây.
"Đúng vậy."
Liễu Bình nhảy lên trong lòng, trên mặt lại không lộ ra chút nào.
Vừa rồi trong nháy mắt nữ tử xuất hiện, trên đầu ả đã nhảy ra một chữ: “Tù
nhân."
-- Thì ra ả là một tù nhân trong thế giới này! Cẩn thận nghĩ lại, lúc ở trong
Mộng Cảnh, gấu trúc bị nhốt ở một lao tù, nghĩ mọi cách mới thoát thân ra
được.
Tù nhân trước đó hắn giết chết cũng thân đầu chia lìa, bị phong ấn trong lâu đài.
Mà nữ nhân vác rổ này lại hoàn toàn khác với chúng.
Á có thể tùy ý đi lại trong rừng cây này.
So với hai tù nhân trước đó, hiển nhiên ả là một tồn tại hoàn toàn không cùng
cấp bậc! Hắn giết được tù nhân trước đó là nhờ vào Mộng Cảnh chi thuật, nếu
không thật sự không dễ đánh.
Chỉ sợ người trước mắt còn mạnh hơn tù nhân trước đó đáng kể! Andrea cũng ý
thức được chuyện này, nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo Liễu Bình từ sau lưng, truyền
âm: “Cẩn thận."
ấ ễ ế ế ể ể
Tất nhiên Liễu Bình đã biết, càng biết thời điểm này không thể e sợ, vừa lộ e sợ
thì không chừng đối phương sẽ lập tức phát động công kích.
Ả lộ ra đôi mắt từ sau thân cây, nhìn chằm chằm Liễu Bình và nói: “Không
đúng... Ta nhìn thấy rõ ràng, người vừa trở thành Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể
không lâu, thực lực quá kém."
Ả đi ra từ sau thân cây, nói nhỏ: “Vận mệnh của ngươi là nên làm đồ ăn rồi bị
ăn luôn."
Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt nhìn lại hư không.
Một hàng nhắc nhở phù hiện ra ở đó bất động, nhắc nhở hắn cách thời gian
thuật pháp tứ thánh trụ đổi mới còn nửa giờ.
Hắn còn không có binh khí dùng thuận tay.
Triệu hoán....
Chỉ có thể triệu hoán anh linh Huyết Hải.
Liễu Bình suy nghĩ mấy phút, cứ cảm thấy không muốn đánh cho lắm.
Bởi vì không có chút nắm chắc nào cả.
Sau khi tiến vào Vĩnh Dạ thế giới, lúc gặp được tù nhân thứ nhất, cho dù hắn
không có đao, nhưng cũng dám tiến lên đấu một trận.
Nhưng nữ nhân trước mắt này.....
Chỉ nhìn ả là trong lòng Liễu Bình đã cảm nhận được dự báo chẳng lành.
Đây là tồn tại cấp bậc hoàn toàn bất đồng.
Nhưng.
Không thể e sợ.
Hắn tùy tiện vung tay lên, thả ra sách thẻ, lấy ra một thẻ bài từ trong đó rồi đặt
trên tay.
"Ta thật sự không phải đối thủ của nó, nhưng cũng không muốn bị nó ăn, cho
nên chỉ có thể dùng thẻ bài này giết nó."
Liễu Bình nhẹ nhàng nói.
Đôi mắt của ả ta ngơ ngác nhìn thẻ bài “Thánh bia cấm kỵ"
trong tay Liễu Bình, sát ý trên người bỗng biến mất không còn một mảnh.
"Đây là thẻ bài gì... Nó có thể chung kết tất cả... Ta không phải đối thủ."
"Rốt cục là dạng kỷ nguyên gì mới cho ra đời thứ sức mạnh khủng bố như
vậy..."
Nữ tử thất hồn lạc phách mà nói, thân thể hơi di chuyển, trốn vào sau cái cây.
Trong lòng Liễu Bình thoáng tự tin hơn một chút.
Vì tránh phát triển theo hướng tà ma hóa, hắn không thể tùy tiện sử dụng sức
mạnh của “Thánh bia cấm kỵ”.- - Nhưng lấy nó ra hù quỷ cũng còn được.
Đây mới là cách dùng chính xác của nó.
Hơn nữa thẻ bài này đã nhận chủ, chỉ có tà ma mới có thể thao túng nó.
Chỉ có hắn là tà ma.
Hoàn mỹ.
Hắn còn không kịp nói chuyện thì ả ta đã liên tục nói: “Xin lỗi, là ta không nên
ngầm chiếm địa bàn của người như thế, hiện tại trả toàn bộ lại cho ngươi."
Câu nói vừa dứt.
Chỉ một thoáng, mặt đất phát ra tiếng rít gào như sấm vang, nhanh chóng thối
lui về hướng lúc tới.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủn.
Liễu Bình phát hiện mình và tảng đá dưới chân lại về tới vị trí ban đầu.
Tất cả trở lại thường.
Ngay cả tất cả đá vụn và bùn đất trên mặt đất vẫn duy trì dáng vẻ trước khi di
chuyển.
Nữ sĩ Huyền Bí bỗng lên tiếng: “Nó sợ, cho nên trả nơi này lại cho ngươi."
Liễu Bình nhìn chung quanh, trầm tư nói: “Rõ ràng khoảng cách tương đối xa,
nó lại có thể hút toàn bộ mặt đất qua –– Nơi này là thế giới, chẳng lẽ nó cũng
không bị cầm tù?"
Nữ sĩ Huyền Bí nói: “Không, nó bị cầm tù trong rừng cây kia, nhưng thực lực
của nó quá mạnh, cho nên mới có thể làm được chuyện như vậy, ta đoán cho dù
là trong đám tù nhân thì nó cũng coi như cường đại."
Nữ sĩ Huyền Bí chưởng quản tất cả pháp tắc.
Phán đoán mà nàng đưa ra tuyệt đối không sai.
"Sức mạnh của ta chưa khôi phục, Liễu Bình cũng không có binh khí, may mắn
không cần đánh một trận với nó."
Andrea thở phào mà nói.
"Nếu muốn tránh khỏi tên kia, vậy đổi hướng đi, tiếp tục đi vào sâu trong Vĩnh
Dạ hay sao?"
Nữ sĩ Huyền Bí hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK