Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì sao sức mạnh Kỳ Quỷ cường đại như thể lại xuất hiện trên người một nam tử
nhân loại? Không thể tưởng tượng! Nếu là như vậy, chẳng phải nó tới nơi này là
chui đầu vô lưới? Quái vật cắn răng một cái, hừ lạnh nói: “Cho rằng như vậy là
có thể đối phó ta? Phải biết là, trừ sức mạnh Kỳ Quỷ ra thì bản thân ta cũng có
bảy phần thực lực nằm ngoài Kỳ Quỷ."
Lời còn chưa dứt.
Trong phòng đột nhiên bay ra một quả táo vàng.
Quái vật không nói hai lời, đón lấy quả táo rồi cắn một ngụm nuốt xuống ngay.
Khí thế trên người nó bắt đầu chậm rãi yếu bớt.
Quái vật yên lặng đứng, không nói gì nữa.
Trong phòng truyền đến một giọng nữ nhân loại: “Bên ngoài lại có thứ gì tới
nữa?"
Giọng nói của thiếu niên kia lại vang lên lần nữa: “Một quỷ Ác Mộng khác --
yên tâm đi, hình như ban đầu nó là nhân loại, lần này muốn đi ra ăn cái gì, cho
nên ở lại nơi này."
"Ở lại nơi này? Chẳng lẽ chúng ta phải bao cơm cho nó sao?"
Giọng nữ không muốn mà nói.
"Không bao cơm –– Xem biểu hiện của nó, nếu biểu hiện tốt thì ta tâm sự với
nó, sau đó thả nó trở về."
Thiếu niên nói.
"Nếu là biểu hiện không tốt thì sao?"
Giọng nữ tò mò hỏi.
"Thật ra ta cũng xem như am hiểu giải phẫu... Đây cũng là một phương pháp
giúp đạt được tri thức, lát nữa ta có thể triển lãm cho người xem."
Thiếu niên nói.
"Đang ăn cơm đấy, không nói mấy chuyện này được không."
"Cũng đúng, ăn cơm trước đã.”.
Giọng nói của họ dần dần biến mất.
Quái vật đúng trong viện đã chảy mồ hôi đầy đầu.
Lúc này sức mạnh Kỳ Quỷ của nó đã bị phong ấn, lại ăn quả trái cây chết tiệt
kia nên bị giảm bớt ba phần thực lực -- Kế tiếp thì sao? Còn có thủ đoạn gì chờ
nó? Giải phẫu.
ẫ ố ể ẫ ố
Giải phẫu –– Không! Tuyệt đối không thể bị giải phẫu! Nó mới sống không bao
lâu, vì sao lại bị người ta giải phẫu ở chỗ này! Quái vật nghĩ tới nghĩ lui, bỗng
nảy ra một ý.
Nó chạy tới con quái vật quỳ trên mũi đao kia, vừa chạy, vừa hô: “Mau! Mau!
Dịch vị trí cho ta."
Con quái vật đang quỳ vừa thấy, gì đây -- Cái tên này mạnh hơn nó nhiều như
vậy, kết quả cũng rơi vào hoàn cảnh tương thôi! Bỏ đi, cũng đừng nghĩ phản
công gì nữa.
Mạng sống quan trọng! Nói đi nói lại thì –– Tuy quỳ trên mũi đao khó chịu thật,
nhưng tốt xấu gì cũng là một đường sống, không phải sao? Dựa vào cái gì mà
nhường cho người? Suy nghĩ của nó chợt lóe, cười lạnh và nói: “Huynh đệ này,
lời này của ngươi không phúc hậu, mũi đao chỉ có nhiều đây thôi, chỉ có thể để
một mình ta quỳ, dựa vào cái gì phải nhường cho ngươi?"
Quái vật kia nóng nảy, vội vàng nói: “Ngu ngốc, ai nói nhất định phải quỳ mũi
đao, chúng ta đặt ngang thanh đao qua, cùng quỳ trên lưỡi đao không phải là
được rồi sao?"
Võ Minh.
"Thế nào? Có phản ứng sao?"
"Không có, đại nhân."
"Chẳng lẽ võ quán Huyết Tâm Lưu không có động tĩnh gì?"
"Đại nhân, cả dao động chiến đấu cũng không có, hai thứ buông xuống kia tiến
vào xong thì lập tức thu liễm khí tức của mình, tất cả đều rất bình thản."
"... Đã biết, lại đi thăm dò đi."
"Tuân lệnh!"
Võ sư lập tức đi xuống.
Lý Triều Quang nhìn từng cảnh tượng trên quang bình.- - Ở ngoài thế giới, dao
động sức mạnh khác thường càng ngày càng mạnh lên, qua mỗi một phút sẽ
tăng lên một số cấp nhân.
"Đã vượt qua tất cả trị số mà lịch sử ghi lại..."
Hắn ta lẩm bẩm một câu.
Tích tích tích! Đột nhiên, có một tiếng cảnh báo vang lên.
Giọng nói kim loại lạnh như băng nói: “Các vị, xin hãy chú ý!"
"Hai mục tiêu đến từ triều Ác Mộng xuất hiện, chúng còn mạnh mục tiêu trước
đó."
"Mạnh bao nhiêu?"
Lý Triều Quang hỏi.
"Chừng hai mươi lần."
Giọng nói kim loại lạnh như băng đáp lại.
ề ẩ
Mọi người vừa nghe thì trong lòng đều khẩn trương lên.
Dù sao thì đó chính là tồn tại Ác Mộng chưa bao giờ xuất hiện! Giọng nói kim
loại tiếp tục nói: “Trước mắt ta vẫn có thể khống chế không gian dịch chuyển,
làm chúng xuất hiện ở khu vực cố định nào đó."
Lý Triều Quang lập tức nhìn lên quang bình.
Chỉ thấy hai quang điểm màu đỏ thẫm đang lấy tốc độ cực kỳ hung hãn đánh tới
Vạn Giới chi Giới -- “Lập tức chuẩn bị tọa độ buông xuống: Đông thành, võ
quán Huyết Tâm Lưu!"
Hắn ta quả quyết quát.
Giọng nói kim loại đáp lại: “Đã chuẩn bị ổn thoả, lập tức bắt đầu truyền tống."
Tên quang bình, hai quang điểm màu đỏ thẫm kia biến mất.
Lý Triều Quang xoay người, nhìn về phía các đại lão phía sau, mở miệng nói:
“Chư vị, nếu tồn tại đến từ Ác Mộng mang thái độ căm thù đối với chúng ta,
vậy lúc này võ quán Huyết Tâm Lưu nhất định đã bị phá hủy."
Mọi người sôi nổi gật đầu.
"Nếu võ quán Huyết Tâm Lưu không bị phá hủy thì sao?"
Một lão giả hỏi.
"Vậy chứng minh những tồn tại đó có thể giao tiếp được, cũng không có thái độ
căm thù đối với chúng ta."
Một đại lão khác nói.
Lý Triều Quang suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: “Nếu là loại tình huống này.
Chỉ sợ chúng ta phải có tính toán khác."
Phía bên kia.
Võ quán Huyết Tâm Lưu.
Trong định viện.
Hai con quái vật quỳ trên lưỡi đao, vẫn không nhúc nhích.
Ở phía sau chúng, đầu người chất đầy thành núi, lặng ngắt như tờ mà nhìn chăm
chú vào chúng, đồng thời lộ ra vẻ mặt châm biếm.
Một cánh cửa mở ra.
Liễu Bình đi ra từ trong phòng, trong tay cầm một tờ giấy ăn, đang chậm rãi xoa
miệng.
"Ngươi ăn xong rồi?"
Trong phòng truyền đến giọng nói của Sơ Vân Thường.
"Đúng vậy, người ăn từ từ đi, bên này có mấy bằng hữu quái vật của ta sắp tới,
ngươi đừng đi ra."
Liễu Bình dặn dò.
À ế
"À, đã biết."
Sơ Vân Thường đáp.
Nàng không lên tiếng, thậm chí còn duỗi tay kéo cửa lại lần nữa rồi đóng chặt.
Liễu Bình nhìn lướt qua hai con quái vật quý trong định viện, ánh mắt chậm rãi
nhìn lên sâu trên bầu trời.- - Mạnh hơn hai tên này hai mươi lần.
Cũng không biết cái gì sẽ tới.
Dù sao cũng trốn không khỏi, trước mắt chỉ có thể lấy bản lĩnh thật của hắn ra.
Hắn nâng tay lên.
Trấn Ngục Đao quang theo cả đao và vỏ nhảy dựng lên từ sau lưng, quay quanh
hắn dạo một vòng rồi dừng lại trong tay hắn.
"Thỏ Tử."
Liễu Bình nói.
"Cái gì? Lại có kẻ địch sắp tới?"
Thỏ Tử hỏi.
"Đúng vậy, có lẽ ta phải mở ra thế giới Hắc Ám Luyện Ngục để chiến đấu."
"Không thành vấn đề."
Khi họ đang nói chuyện, xa tít trên không trung chợt hiện ra hai quang điểm
màu đỏ thẫm.
Chúng lấy tốc độ cực kỳ hung hãn xuyên qua trời cao, lao xuống võ quán Huyết
Tâm Luu.
Ngón cái Liễu Bình nhẹ nhàng vẩy qya một cái, Trấn Ngục Đao thò ra nửa tấc
khỏi vỏ đao.- - Có nên nhân lúc chúng chưa hoàn toàn buông xuống, trực tiếp ra
tay tàn nhẫn với chúng ở giữa không trung hay không? Vừa suy nghĩ như vậy,
trên người Liễu Bình lập tức dâng lên sát ý vô hình.
Trấn Ngục Đạo cảm ứng được suy nghĩ của hắn, không ngừng reo lên trong vỏ
đao, cứ như rất khát vọng ra khỏi vỏ.
Bỗng nhiên.
Liễu Bình vươn một bàn tay khác ra, đè chuôi đao lại.
Âm thanh trên đao lập tức tiêu tán.
Nhung Liễu Bình lại không rút trường đao ra -- Hắn nhìn chằm chằm hai quang
điểm màu đỏ thẫm trên bầu trời, vẻ mặt có chút nặng nề.
"Quan tài... Hơn nữa nhìn rất quen thuộc..."
Hắn nói thật nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK