Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chờ một chút, hình như ta chưa cho phép các ngươi đi."
Giọng nói của nam tử truyền đến từ xa xa.
Trên cả buổi tiệc, những Linh đó làm mặt quỷ, đưa mắt ra hiệu cho nhau, nhìn
về phía Liễu Bình và con thỏ với vẻ mặt như xem kịch vui.
Liễu Bình đứng lại.
Con thỏ bạo nộ mà quát: “Gặp quỷ! Wales, làm sao ngươi dám uy hiếp ta?
Ngươi nghĩ tới hậu quả chưa hả?”.
Nam tử mặc chiến giáp màu đỏ kia tránh đi đôi mắt đỏ của con thỏ, lại nhìn
Liễu Bình và nói: “Ngươi và thiếu niên này ký kết khế ước –– Không tồi, một
người tu hành, cảnh giới Thái Hư, thật sự có thể được coi là thiên tài, đáng tiếc -
-"
"Hắn hoàn toàn không đủ nhìn khi đứng trước mặt chúng ta, không phải sao?"
"Nếu ta giết hắn, người làm Linh khế ước thì thực lực cũng bị tổn hao nhiều
nguyên khí đại thương, mà triều Ác Mộng lại sắp tới, Linh chủ đại nhân, ngươi
nên biết điểm này."
Gã lắc lắc ly rượu, chậm rãi nói xong lời này.
Trên buổi tiệc, tất cả Linh đều dùng động tác, toàn bộ nhìn chăm chú vào Liễu
Bình.- - Nhìn qua, chúng như chuẩn bị ra tay vào bất cứ lúc nào.
Nếu Liễu Bình thật sự là một người tu hành Cảnh giới Thái Hư, muốn một mình
đối mặt với đòn công kích của nhiều Linh như vậy thì thật sự chỉ còn con đường
chết.
Càng đừng nói đến chuyện, hiện giờ Liễu Bình không thể dùng chiêu thức nào
cả, tương đương với toàn bộ thực lực đang trong trạng thái bị giam cầm.
Trừ phi –– Triệu hoán toàn bộ thẻ bài tùy tùng trong sách thẻ trở về.
Nhưng nếu làm vậy, một khi đánh nhau thì mọi người dùng ra chiêu thức mà
quái vật Ác Mộng thiết lập sẵn cho nhân loại, sẽ lập tức bị phát hiện.
Ở tầng thế giới Ác Mộng, những quái vật đó đang tìm kiếm tung tích của Liễu
Bình.
Nhưng nếu không gọi mọi người trở về thì còn có cách nào khác sao? Trừ phi --
Liễu Bình đã phát minh ra rất rất nhiều chiêu thức chưa bao giờ có, sáng tạo
càng nhiều thuật Kỳ Quỷ không thể lý giải.
Vậy hắn mới có hy vọng tồn tại dưới sự tấn công đồng loạt của những tinh này.
Đây là điều tuyệt đối không thể hoàn thành trong thời điểm hiện tại.
Con thỏ cũng hiểu điểm này.
Nó thở hổn hển, cả người phát run, nỗ lực kiềm chế cảm xúc của mình.
ể ể ễ ế ỗ
Không được -- Không thể để Liễu Bình chết ở chỗ này.
Xem ra chỉ có thể nén giận một hồi, chờ rời khỏi nơi này lại nghĩ cách trả đũa.
Nó suy nghĩ một lát, lại không nhìn thấy những Linh đối diện càng ngày càng
hưng phấn, ánh mắt càng ngày càng sáng.
Giống như-- Chúng đã tìm được nhược điểm nào đó rồi.
Đúng lúc này, lại thấy Liễu Bình đứng dậy.
Hắn đè lại con thỏ đang tức điên người, cười nói về phía đối diện: “Xem đi, một
đám chó nhà có tang như các ngươi, hiện tại cũng dám đảo khách thành chủ, ý
đồ ra cho oai phủ đầu với ta và Vĩnh Dạ Linh chủ, rốt cục các ngươi muốn làm
gì?"
Không đợi đối phương mở miệng, hắn lại nói: “Để ta đoán xem, sau khi một
Linh được thần trụ thu giữ, có lẽ là phải cống hiến cho thần trụ, đây là quy tắc
tự nhiên giữa thần trụ và Linh, có đúng không?"
Trên buổi tiệc, một Linh nhịn không được buột miệng thốt ra: “Nói bậy nói bạ."
Liễu Bình lắc đầu, nói: “Những chuyện ta biết còn nhiều hơn bản thân các
ngươi."
"--Hiện tại các ngươi sợ, muốn đào tẩu khỏi thân trụ này, nhất định phải được
Thần Trụ chi Linh cho phép, cho nên các ngươi mới dựng nên cục diện này,
muốn hù dọa chúng ta, từ đó được con thỏ cho phép.”.
"Một khi triều Ác Mộng bùng nổ, các ngươi lập tức tiếp tục chạy trốn, có đúng
không?"
Hắn nói xong thì toàn bộ buổi tiệc trở nên lặng ngắt như tờ.
"Tiểu tử thúi, ngươi tính là cái thứ gì, cũng chỉ do may mắn mà thành công lên
làm khế ước giả của Linh chủ mà thôi."
Nam tử mặc chiến giáp âm u nói.
"À? Người quen biết ta à?"
Liễu Bình cười nói.
"Linh chủ đã sống qua năm tháng vô tận, ta chưa bao giờ thấy người xuất hiện,
hiện tại triều Ác Mộng sắp bùng nổ, ngươi lại đột nhiên ló mặt, sai khiến Linh
chủ giống như sai chó, chúng ta nhìn không vừa mắt nên mới đặc biệt tới một
chuyến."
Nam tử nói.
Các khách nhân lộ ra vẻ mặt thấp thỏm lo âu.- - Đây là trực tiếp trở mặt.
Cũng không biết rốt cục Linh chủ nghĩ như thế nào.
Tất cả ánh mắt đều tụ lại trên người con thỏ.
Chỉ thấy con thỏ bình tĩnh nằm ngoài dự đoán, thậm chí còn ngáp một cái, lười
biếng nói: “Liễu Bình, bọn họ đang ức hiếp ta, mà còn muốn ly gián người và
ta."
"Con thỏ thông minh."
Liễu Bình nói, nắm ly rượu trên bàn lên, bước từng bước đi đến trước mặt nam
tử, chậm rãi đổ đầy rượu lên đầu gã.
"Tới đi, chỉ cần ngươi dám động tay, ta bảo đảm ngươi sống không qua giây
tiếp theo."
Hắn để cái ly lại lên bàn, mặt mang nụ cười mà nói.
Trong hư không sau lưng hắn, hình dáng một chiến giáp khổng lồ như núi lặng
lẽ hiện ra.
Chiến giáp này tỏa ra khí tức khủng bố làm tất cả Linh đều tim đập nhanh.
Khí tức trên người nó cường thịnh và không thể tưởng tượng, cho nên một số
Linh sắp không thể chịu đựng nổi, miệng phát ra từng đợt rên rỉ thống khổ.
Trong chớp nhoáng.
Hư ảnh chiến giáp khổng lồ đột nhiên biến mất sạch sẽ, tựa như trước nay chưa
từng tồn tại.
Liễu Bình đột nhiên vỗ bàn rồi cười điên cuồng lên: “Ha ha ha ha, một đám rác
rưởi, không hỏi rõ rốt cục ta có lai lịch gì mà dám đến uy hiếp ta và Vĩnh Dạ
Linh chủ."
Tất cả Linh nhìn dáng vẻ cười cuồng điện của hắn, một chữ cũng nói không nên
lời.
Nam tử mặc chiến giáp màu đỏ kia nhiều lần muốn ra tay, lại trực tiếp ép mình
dừng lại.
Không thể trêu vào.
Thật sự không thể tiêu vào.
Thì ra bản thể của hắn là quái vật hủy diệt thông đạo giữa Luyện Ngục và Vĩnh
Dạ kia! Con quái vật này đã hàng phục Vĩnh Dạ Linh chủ! Kế tiếp còn xảy ra
cái gì? Nam tử cứ suy nghĩ theo dòng ý tưởng này, chỉ cảm thấy trong lòng run
rẩy một trận.
Vĩnh Dạ Linh chủ cũng đã đầu phục nó.
Gã lại tưởng rằng có thể uy hiếp Linh chủ.
Đây là tìm đường chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK