Quái vật đáp xuống mặt đất, thân thể vươn ra nhưng cái chi chằng chịt, đâm thật
sâu vào đất.
"Lấy thực lực của ngươi, cần gì phải tới tàn sát một thôn xóm bình thường chứ."
Liễu Bình hỏi.
"Hì hì, chúng đều thích khiêu chiến những nan đề đó, nhưng ngặt nổi ta lại thích
làm từ câu hỏi đơn giản."
Quái vật nói.
"Vậy ngươi sẽ chết càng nhanh."
Liễu Bình nói.
Một cái đầu của quái vật quay qua, nhìn Liễu Bình từ trên xuống dưới, hài hước
nói: “Một tên đáng buồn, vừa rồi ngươi cứu những người đó nên đã để lộ nhược
điểm của mình rồi."
"Ta cứu bọn họ là vì có thể cứu, cái này cũng coi như nhược điểm sao?"
Liễu Bình cười nói.
"Đương nhiên! Lấy thực lực của ngươi, vốn có hy vọng trốn khỏi nơi này...
Nhưng hiện tại không còn khả năng nữa rồi."
Quái vật nói.
"Trốn?"
Liễu Bình rút trường đao ra, chỉ vào quái vật đối diện và nói: “Ta tình nguyện
chết trận trăm ngàn lần, cũng không muốn trốn"
Gấu trúc đột nhiên khẩn trương lên.
"Ngươi muốn chết! Ta tác thành cho ngươi ––"
Quái vật cười ha ha, nói: “Sinh mệnh yếu ớt à, trước khi ta thổi tắt ngọn lửa linh
hồn của người thì để ta ăn luôn trái tim đập loạn nhịp của ngươi đi!"
Liễu Bình vẫn không động đậy.
Triệu Thiền Y bỗng hiện ra từ sau lưng hắn, hung hăng cắm trường đao trong
tay vào mặt đất, quát khẽ: “Trảm --"
Oanh! !! Toàn bộ mặt đất bị chém ra trăm ngàn vết chém, để lộ vô số cái chi
đang nhanh chóng đâm tới nằm ẩn trong đó.
"Ngấm ngầm giở trò à? Liễu Bình nhà chúng ta là tổ tông của ngươi."
Triệu Thiền Y khinh thường ném ra một câu, khiêng đao quay lại phía sau Liễu
Bình rồi biến mất.
Ở phía đối diện.
ầ ố
Hai mươi cái đầu của con quái vật kia vốn đang đánh giá hoàn cảnh chung
quanh, lúc này thì cùng xoay qua, nhìn chằm chằm thẳng vào Liễu Bình.
"Là Thẻ Bài Sư!"
Chúng hung tợn nói.
Có một hàng chữ nhỏ lơ lửng phía trên quái vật này: “Quái vật không thể biết: ?
?? ??"
Liễu Bình hỏi: “Ngươi lại là thứ gì? Đến từ đâu? Vì sao nhất định phải đối địch
với Nhân tộc chúng ta?"
Quái vật không đáp, rút ra tất cả các chi sắc nhọn, cách không đâm tới Liễu
Bình.
Liễu Bình rút trường đao ra -- Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Những cái chi đó tụ tập lại với nhau, phóng ra tia máu hung hãn.
Oanh -- Tia máu như cột sáng xuyên qua hư không, hung hăng đâm lên người
Liễu Bình.
Một giọng nữ thanh thúy vang lên từ trong hư không: “Long thuẫn –– Hồng
Long Thuẫn, Thanh Long Thuẫn, Bạch Long Thuẫn, Hắc Long Thuẫn, hiện!"
Chỉ thấy tứ phía có những tấm chắn thật lớn chợt xuất hiện, chắn ở trước cột
sáng huyết sắc kia.
Đông -- Đông -- Đông -- Đương! Ba tấm chắn bị đánh nát, tấm thứ tư ngăn cản
được công kích của quái vật! Giọng nói của Andrea vang lên: “Giao việc phòng
ngự cho ta, Liễu Bình, người xông lên đi!"
"Ngươi có thể khống chế phòng cụ từ lúc nào vậy?"
Liễu Bình kinh ngạc hỏi.
"Sau khi tiến vào nơi này, ta như có được sức mạnh nào đó chi viện, ta tiến
giai."
Andrea nói.
Liễu Bình triển khai đao thế ngay tại chỗ, nhẹ giọng nói: “Được thôi, có đi mà
không có lại thì quá thất lễ."
Hắn vươn đôi tay ra cầm đao, dựng thẳng nó lên.
Ong! Trường đao chấn động, hàng trăm vạn đao quang Mô hình tản ra từ lưỡi
đao.
Leng keng leng keng leng keng -- Trên người quái vật vang lên những tiếng
giao kích dày đặc.
Nó tràn đầy trào phúng mà nói: “Vô dụng, đao này thật sự quá yếu."
Hư không chợt lóe.
Một đao quang to lớn cao mấy chục trường như sấm sét giáng thẳng tới, hung
hăng áp xuống ngay đầu của nó.- - U Ảnh Đao, diệt sơn hải! Trong thân thể
ấ ắ
mấp máy của con quái vật vươn ra một cái chi thô tráng, chắn ở trước đao
quang kia.
Hư không chấn động.
Quái vật bị trảm lùi lại vài bước.
Hình như nó hơi giật mình, tất cả cái đầu đều không chớp mắt mà nhìn Liễu
Bình.
Đồng thuật! Liễu Bình nhìn nhắc nhở trong hư không, đang muốn lắc mình
tránh đi thì trước mặt bỗng có thêm một tấm chắn nửa trong suốt.
"Long Hồn Thuẫn, chuyên phòng chống công kích linh hồn."
Andrea nhẹ nhàng nói.
Liễu Bình cắm trường đao xuống mặt đất, duỗi tay lau mặt một cái, lập tức đeo
một cái mặt nạ màu đỏ tươi lên.
Một đồng tử dựng thẳng thật lớn xuất hiện ở phía sau hắn.- - Ma Diện Niệm
Đạo Thần Trảm bản sửa chữa! Chỉ thấy một cái đầu quái vật đột nhiên nổ tung,
tất cả những cái đầu khác đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Nó điên cuồng mấp máy, dần dần nuốt hết tất cả đầu vào trong thân thể, hóa
thành một con quái vật hình người không có mặt, đứng thẳng ở đối diện Liễu
Bình lần nữa.
Mười chín cái đầu còn lại sắp thành một vòng tròn ở sau lưng nó, lấy ánh mắt
oán độc nhìn thẳng vào Liễu Bình.
"Chỉ dựa vào thủ đoạn đó của người mà cũng muốn ngăn ta lại sao?"
Quái vật phát ra tiếng vang ong ong.
Mỗi khi nó nói ra một chữ, hư không sẽ nhẹ nhàng chấn động theo.- - Quá
mạnh.
Liễu Bình mặc niệm một câu trong lòng, không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái.
Đoàn trưởng bọn họ đâu? Không phải cùng nhau vào hay sao? Vì sao tới bây
giờ còn chưa nhìn thấy bóng dáng của bọn họ? Quái vật rút ra một thanh trường
mâu từ hư không, cười dữ tợn nói: “Đi chết đi --"
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Chỉ thấy Libertas bỗng xuất hiện, duỗi tay kéo trường mâu qua, lập tức bị
Norton phía sau kéo về, hai người cùng biến mất trong hư không.
Trong chớp nhoáng -- Chi viện của Liễu Bình đã tới.
Một bóng xám xuyên qua trời cao, trực tiếp đâm quái vật bay ra ngoài, tạo
thành một cái hổ thật sâu trên mặt đất.
Bóng xám hiện ra.
Đây là một con quái vật hình người màu xám trắng cao tận ba mét, nó cầm một
thanh cốt nhận khắc vô số phù văn Luyện Ngục trong tay, cả người tỏa ra dao
động sức mạnh không gì sánh kịp.- - Là Luyện Ngục tế pháp triệu hoán thế!
ế ế ấ
Đây là quái vật mà đám ma quỷ Luyện Ngục hiến tế Ma Vương cấm kỵ Thập
Nhị trắc để triệu hồi ra, thực lực có thể so được với tù nhân! Nếu không phải
Liễu Bình lấy kỹ năng thần bí vây khốn nó, nếu không phải đoàn trưởng lấy
phương pháp tà tế trợ giúp mình thu phục nó, chỉ sợ nó đã sớm bị Ma Vương
thu về lần nữa.
Nó là thẻ bài mạnh nhất hiện giờ trên tay Liễu Bình.
Liễu Bình nói: “Đi, giết nó đi."
Quái vật hình người màu xám trắng nhẹ nhàng lóe lên, sau đó biến mất khỏi vị
trí cũ, lọt vào bên trong hố sâu nọ.
Danh Sách Chương: