Đinh! Một tiếng vang thanh thúy quanh quẩn bên tai Liễu Bình.
Hắn tạm dừng, sau đó tiếp tục pha trà cho sự tôn ngồi ở đối diện.
Chưởng môn Bách Linh Quan là Lý Càn Dương, và mấy vị trưởng lão trong
môn đang ngồi vây quanh cái bàn, Liễu Bình thì ngồi ở đầu dưới.
"Con ở trong cung cảm thấy thế nào?"
Lý Càn Dương hỏi.
"Mọi chuyện đều ổn."
Liễu Bình nói.
"Vậy là tốt rồi,"
Lý Càn Dương uống ngụm trà, “Chuyện tru ma đã kết thúc, chúng ta phải về
son môn, con có việc gì có thể viết thư gửi lại đây, mỗi cuối năm chúng ta cũng
tới hoàng cung gặp mặt Thánh Thượng, đến lúc đó còn có thể gặp mặt."
"Vâng, sư tôn."
Liễu Bình đặt một cái túi nhỏ lên trên bàn, đẩy đến trước mặt Lý Càn Dương.
"Đây là cái gì?"
"Đệ tử giết một tà vật, lục soát được chút tài bảo từ trên người nó."
Cái túi được mở ra.
Chỉ thấy bên trong là từng thỏi từng thỏi vàng ròng.
Các vị trưởng lão quay mặt nhìn nhau, nhịn không được đều cười rộ lên.
"Con không có hứng thú với tiền tài, hơn nữa trong kinh thành cũng không cần
dùng đến tiền, xin sư tôn cầm đi trợ cấp tông môn, nhìn xem có chỗ nào dùng
được đến không?"
Liễu Bình giải thích.
Không cần dùng đến? Ở nơi như kinh thành này mà sao không cần dùng tiền
chứ! Tiểu tử này vẫn quá đơn thuần.
Nhưng nhìn dáng vẻ này, vẫn có thể thấy được một tấm lòng chân thành.
Chúng trưởng lão yên lặng suy nghĩ trong lòng, không khỏi cẩn thận quan sát vẻ
mặt của Liễu Bình.
Liễu Bình thật sự không sao cả, hắn nghĩ mọi người trong môn phái phải đi, vì
thế mới lấy tiền ra.
Hắn nhìn lại hư không.
Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt thỉnh thoảng lại hiện ra một lần: “Trường
Xuân Thai đổi tri thức cắt móng ngựa từ Quyển Sách Đáy Biển, giao phó hai
mươi lượng hoàng kim."
ổ ể ể
"Triệu Đào đổi tri thức xử lý bệnh thương hàn từ Quyển Sách Đáy Biển, giao
phó mười lăm lượng hoàng kim."
"Mã Minh đổi tri thức cấu trúc xe ngựa từ Quyển Sách Đáy Biển, giao phó
mười lượng hoàng kim."
Thật đó.
Tiền tài chỉ là phù du thôi.
Ta có quá nhiều.
Vẻ mặt Liễu Bình thật thản nhiên, căn bản không nhìn cả đống vàng thỏi trên
bàn kia cái nào.
Mọi người đều là người từng trải, thấy vẻ mặt hắn không có chút làm bộ nào thì
lúc này mới chậm rãi tin phục.
"Không hổ là đệ tử chưởng môn, mới vào hoàng cung đã trở thành thị vệ bên
cạnh Công chúa, còn giết tà vật, trợ cấp thêm nhiều chi phí sinh hoạt như vậy
cho tông môn."
Một vị trưởng lão cười nói.
Lý Càn Dương nhìn Liễu Bình, cũng cảm thấy thật vừa lòng.
Tiểu tử này nhanh nhạy, thiên tư lại cao, vận mệnh cũng không tồi, ngoài ra còn
đi theo bên cạnh huyết mạch duy nhất của hoàng thất tương lai Công chúa lớn
lên thì nhất định sẽ nhớ phần tình nghĩa này-- Toàn bộ tông môn từ trưởng lão
đến đệ tử ai cũng chịu phục hắn.
Hiện giờ đã hoà hợp êm thấm, tương lai chờ hắn trưởng thành, đề danh hắn làm
người kế nhiệm chưởng môn thì nhất định sẽ không bị ai dị nghị.
Tâm tình Lý Càn Dương rất tốt, đưa mắt ra hiệu với các vị trưởng lão.
Chúng trưởng lão đứng dậy ra khỏi ghế lô, đóng cửa lại, phụ trách cảnh giới ở
bên ngoài.
"Sư phụ có việc gì muốn nói sao?"
Liễu Bình khó hỉu mà nói.
"Đúng vậy, ban đầu muốn chờ con trưởng thành thêm mấy năm, nhưng hiện tại
xem ra, còn không bằng nói cho con trước, để ít nhất con cũng có chuẩn bị sẵn."
Lý Càn Dương nói.
"Mời sư phụ nói."
Liễu Bình nói.
Lý Càn Dương hạ giọng mà nói: “Hoàng thất nắm giữ một con đường thông
thiên."
"Con đường thông thiên?"
Liễu Bình kinh ngạc lặp lại.
ể ế ấ ề ể ế
"Đúng vậy, nghe nói con đường kia có thể đi đến rất nhiều nơi không thể biết,
chỉ có huyết mạch hoàng thất mới có thể mở ra con đường kia."
Lý Càn Dương nói.
"Thật không thể tưởng tượng."
Liễu Bình nói.
"Nhớ lấy, nhất định phải tạo quan hệ tốt với Công chúa, nếu tương lai có ngày
thế giới lại gặp đại nạn lần nữa thì ít nhất hoàng thất có thể mang chúng ta đào
tẩu."
Lý Càn Dương nói.
"Đã rõ."
Liễu Bình nói.
Người của Bách Linh Quan đi rồi.
Liễu Bình ra khỏi tửu lầu, trên mặt mang theo nét trầm tư.
Con đường thông thiên -- Đáng tiếc Công chúa chỉ là trẻ con, hoàng đế sẽ
không nói với nàng ta loại bí mật này.
Không thì hắn tự đi điều tra một chút xem rốt cục là như thế nào? Bỗng nhiên.
Liễu Bình dừng bước chân.
Chỉ thấy cuối đường phố phía trước xuất hiện một người.
Đó là một nam nhân mặc một bộ hắc y, trên đầu hiện lên một hàng chữ nhỏ:
“Hỗn hợp thể thần linh, sinh mệnh Kỳ Quỷ hỗn loạn."
Nam nhân nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, nhẹ nhàng nói: “Tìm được người
rồi."
Liễu Bình không cần nghĩ ngợi đã rút “Đấu Trường Hư Không Thành Giới"
ra rồi vứt nó ra ngoài.
Phanh! Thẻ bài phát ra một tiếng vang nhỏ.
Một thế giới trong gương thuộc về thế giới chân thật lập tức được sinh ra, bao
bọc hai người vào bên trong.
"Nhìn ngươi hình như là đến từ phong ấn."
Liễu Bình nói.
"Đúng vậy, con đường đi ra cực kỳ khó đi, lực sát thương của phong ấn quá lớn,
chúng ta không thể không tập trung tất cả sức mạnh Kỳ Quỷ để đối kháng
phong ấn, nhưng cho dù như vậy, cuối cùng cũng chỉ có hai ta thành công chạy
ra khỏi phong ấn."
Nam nhân nói.
Ở phía sau hắn ta, một cục thịt phồng lên cao cao, hóa thành một nữ nhân và
một bộ xương khô.
Ba sinh mệnh Kỳ Quỷ.
Trong quá trình xuyên qua phong ấn, bọn họ dung hợp thành một tồn tại hết sức
độc đáo.
"Ta thực đồng tình đối với hoàn cảnh của các ngươi, nhưng vì sao các ngươi
muốn tới tìm ta?"
Liễu Bình hỏi.
Nữ nhân dựa vào vai nam nhân, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì chúng ta phụng mệnh
tiến đến lấy đầu của ngươi."
Oanh -- Hai mắt ả ta bắn ra một ánh hào quang, trực tiếp đánh vào hư không
ngay trước mặt Liễu Bình.
Toàn bộ kinh thành lập tức hóa thành tro bụi.
Liễu Bình lại lành lặn không tổn hao gì, không bị bất cứ tổn thương nào.- -Vỏ
đao Trần Ngọc Luân Chuyển.
"Luân chuyển."
"-- Không bị bất cứ tổn thương nhất định sẽ trúng nào đánh trúng, tất cả tổn
thương được thuật phòng ngự hoặc vật phòng ngự gánh chịu trước."
Liễu Bình ấn tay lên vỏ đao, mở miệng nói: “Trùng hợp đấy, phía ta cũng có
giúp đỡ."
Phát động Hư Thần! Chỉ thấy một bóng mờ hình người đi ra từ sau lưng Liễu
Bình, cùng hắn nhìn về phía sinh mệnh hỗn hợp thể Kỳ Quỷ ở đối diện.
"Ta muốn nói trước một câu, ta đã hiểu rõ rất nhiều quy tắc Kỳ Quỷ, chỉ dựa
vào ba người là không giết được ta, không bằng chúng ta bắt tay giảng hòa?"
Liễu Bình nói.
Nam nhân, nữ nhân và bộ xương khô đối diện nhìn chằm chằm vào hắn và bóng
mờ bên cạnh hắn.
Bộ xương khô há mồm phun ra một làn sương mù xanh lè cuồn cuộn.
Nhưng sương mù xanh còn chưa bay vút lên thì bóng mờ bên cạnh Liễu Bình
lập tức và cười lạnh nói: “Vạn Vật Tiêu Ma."
Danh Sách Chương: