Liễu Bình hít sâu một hơi, dùng sức đẩy cửa ra.
"Hả?"
Hắn nhịn không được thốt lên một tiếng.
Chỉ thấy nơi này là một căn phòng thật lớn, trong phòng là sương mù dày đặc
hình gai nhọn không cách nào đếm hết, toàn bộ chúng đang đâm vào một tồn tại
hình người lơ lủng ở giữa không trung.
Đó là một thân thể nhỏ xinh, nhìn qua có vài phần giống -- Andrea!
"Không... Vẫn có chút bất đồng."
Liễu Bình kiềm chế sóng to gió lớn trong lòng, cổ nói.
Cẩn thận nhớ lại, Andrea trực tiếp thức tỉnh từ Vĩnh Dạ.
Thậm chí cô bé còn bị người ta đổi Long Tích, gần như vĩnh viễn không thể
trưởng thành.- - Chẳng lẽ Andrea có liên hệ với cô bé này? Liễu Bình tập trung
nhìn về phía cô bé kia.
Chỉ thấy gai nhọn chi chít lấy một phương thức tương tự như mấp máy đang
đâm hết vào đầu và phía sau lưng cô bé, cứ như đang khống chế cô.
Mà cô bé mở to đôi mắt mê mang, vô ý thức nói: “35 phút sau, tuyên bố nhiệm
vụ giết chóc."
Một rồi lại một thẻ bài hiện ra từ hư không, lơ lửng ở trước mặt cô bé.
Cô bé nhìn chăm chú vào những thẻ bài đó, nói mớ: “Vị trí đã được bố trí."
"Thẻ bài khen thưởng đã được chuẩn bị thỏa đáng."
"Nhiệm vụ: Loạn chiến chém giết."
"Nhân số tử vong dự bị: 1000."
Cô bé như nằm trong trạng thái mộng du.
Trên đỉnh đầu cô bé nhanh chóng hiện ra một hàng chữ nhỏ: “Thể Ác Mộng
quấn quanh, Thế Giới chi Linh, ?? ?? ?
"Linh cao đẳng cấp thế giới đang nằm trong sự khống chế của Ác Mộng."
Liễu Bình ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào cô bé, trong lòng bỗng dâng lên một
cảm xúc chưa bao giờ có.
Từng ký ức vô cùng xa xăm bỗng hiện lên trong đầu hắn.
Đó là một thế giới tràn ngập chiên hỏa, Trên bầu trời, thứ gì đó vô cùng lớn phát
ra tiếng rống giận chấn động tứ phương.
Liễu Bình nghe thấy giọng nói của mình.
"Ác Mộng đã tiến đến, thần trụ nơi này sắp bị sụp đổ, mọi người chuẩn bị,
chúng ta phải chuyển thể trọng sinh, rời khỏi nơi này."
Câu nói vừa dứt.
Một giọng nói mềm nhẹ khác vang lên: “Nhưng cho dù đến thần trụ tiếp theo thì
chúng ta có thể nán lại bao lâu?"
"Sau khi chuyển thế, chúng ta nhất định sẽ trôi dạt thất lạc, có lẽ vĩnh viễn
không nhớ nổi nhau."
Có người nói tiếp.
Một giọng nữ bỗng vang lên: “Một phần hồn phách của ta đã bị Ác Mộng ăn
mòn, chỉ sợ ta -- Chỉ có thể lấy tàn hồn để chuyển thể."
Tất cả âm thanh rơi vào câm lặng.
Giây tiếp theo.
Liễu Bình nghe thấy giọng nói của chính mình.
"Ta sẽ tìm được ngươi."
"Cho dù chỉ còn lại tàn khu, ta cũng sẽ tìm được ngươi."
Tất cả ký ức ầm ầm tan đi.
Liễu Bình bỗng tỉnh táo lại, thở phì phò từng ngụm từng ngụm.
Hắn muốn bước ra vài bước, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể hành
động.
Sợi tơ Vận Mệnh đã quấn quanh toàn thân hắn, làm hắn không thể nhúc nhích,
chỉ có một cái đầu vẫn lộ ra bên ngoài.
Thời gian không còn nhiều lắm!
"Cẩn thận."
Bóng mờ nói.
Ở ngoài cánh cửa cách phía sau hai người không xa, số người không đếm được
đứng ở nơi đó, chống lại đồng tử nhìn chăm chú, gian nan bước từng bước một
di chuyển đến trước cửa.
Liễu Bình nắm chặt thời gian cuối cùng, cố hết sức tránh đi, cả người trôi nổi
lên giữa không trung.
Hắn bay đến đối diện cô bé kia, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
"Andrea?"
Hắn nhẹ nhàng nói.
Trên mặt cô bé hiện lên một tia đau đớn, chỉ lướt qua trong giây lát thì khuôn
mặt lại dại ra lần nữa.
Cô bé nhìn chăm chú vào hư không, nhẹ nhàng nói: “Cách trận giết chóc tiếp
theo còn: 30 phút."
Liễu Bình nhắm mắt lại, khuôn mặt xưa nay luôn bình tĩnh dần hiện ra vẻ phẫn
nộ và bị thương.
ắ
Bóng mờ của hắn không nói chuyện nữa, nhanh chóng đi tới cửa, rút trường đao
ra, ra sức chém ra từng đao quang hung lệ.
Những người đó bị đao quang đánh trúng, cũng chỉ thoáng tạm dừng, một lát
sau, chúng đã bước vào căn phòng này.
Bóng mờ phẫn nộ quát: “Thiên Địa Vô Pháp!"
Ong -- Trường đao chấn động kêu lên không ngừng.
Một tòa tháp cao to lớn kim sắc theo đó mà xuất hiện, bọc những người đó vào.
Nhưng giây tiếp theo, những người đó lại xuất hiện lần nữa.
Tên người chúng có thêm vô số những vết đao, nhưng chúng lại không thèm để
ý, vẫn bước từng bước một tới gần bóng mờ.
Đôi tay bóng mờ nắm chặt trường đao, lại hét to lần nữa, chém ra đao quang hư
không vô tận.
Bước chân đi tới của những người đó lại bị trì hoãn lần nữa.
Giữa không trung.
Liễu Bình trôi nổi bất động.
Lại một đoạn hồi ức hiện lên trong đầu hắn.
Không biết ở nơi nào.
Cũng không biết là thời gian nào.
Trong thời không cực kỳ xa xôi nào đó, có một giọng nữ bỗng vang lên từ hắc
ám tĩnh mịch.
"Liễu Bình."
“Hả?"
“Chúng ta phải đi qua bao nhiêu thần trụ, lưu lạc trong sinh tử bao lâu thì mới
có thể thoát khỏi Ác Mộng?"
Liễu Bình nghe thấy giọng của mình vang lên lần nữa: “Chờ ta tìm được biện
pháp đổi phó chúng."
"Vậy -- Chừng nào ngươi có thể tìm được biện pháp đối phó chúng?"
Giọng nữ hỏi.
"Sắp rồi, cho ta thêm một chút thời gian."
"Ta so."
"Đồ ngốc, không phải lần nào chúng ta cũng chuyển thể thành công sao?"
"Lưu lạc trong sinh tử là phải trả giá, mặc dù là tồn tại như người và ta cũng sẽ
quên đi rất nhiều chuyện -- Ta sợ đến cuối cùng, chúng ta sẽ quên mất nhau."
Giọng nữ kia nói.
Im lặng bao phủ một lúc lâu.
ễ ấ ề
Liễu Bình nghe thấy giọng nói của mình trở nên mềm nhẹ: “Chúng ta cùng trải
qua quá nhiều chuyện, có ràng buộc quá sâu, cho dù quên mất nhau thì pháp tắc
Vận Mệnh cũng sẽ để chúng ta gặp nhau lần nữa."
Giọng nữ nói: “Ta sợ tới một ngày nào đó, ngươi không còn nhớ rõ chúng ta,
cũng không tới cứu chúng ta."
"..
Sẽ không."
Tất cả hồi ức ầm ầm tan đi.
Liễu Bình mở mắt ra, ngơ ngẩn nhìn cô bé đối diện.
Nàng bị vô số gai nhọn ác mộng khống chế, vẫn luôn sẵn sàng giết chóc những
chúng sinh đó.
Một sợi rồi lại một sợi tơ Vận Mệnh lan tràn lên trên, dần dần che đi môi, mũi,
mắt của Liễu Bình lại.
Cuối cùng, hắn không nhìn thấy đối phương được nữa.
"Đi!"
Giọng của nữ anh đột nhiên vang lên.
Trong chớp nhoáng, hư không vỡ ra một khe hở.
Một sợi tơ Vận Mệnh khác bay vụt tới, quấn chặt quanh người Liễu Bình, dùng
sức kéo một cái, đã mang hắn đi khỏi nơi này.
Bóng mờ của hắn ngẩng đầu nhìn, nhẹ nhàng thở ra và nói: “Cuối cùng cũng
nhớ lại một số chuyện, lần này tới đây có giá trị.”.
Câu nói vừa dứt, bóng mờ cũng biến mất khỏi nơi đó.
Danh Sách Chương: