Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm...
Sấm sét vạch phá bầu trời, chớp giật lấp lóe mà đi.
Hạt mưa tí tách hạ xuống.
John và Jenny đã không thấy đâu nữa.
Trong cơn mưa lầy lội, một người chầm chậm đi từ phương xa tới.
Tay trái và tay phải của hắn đều nắm một thanh trường đao, ánh mắt rất bình
tĩnh, trường đao ma sát mặt đất tạo thành từng đốm lửa, hỗn hợp tiếng mưa gió,
làm cho người nghe có một cảm giác khó tả.
"Ngươi còn có tâm nguyện nào chưa hoàn thành hay không?"
"Chết đi!"
Quái vật quát.
Tất cả tròng mắt dựng thẳng của nó đều có ánh sáng hiện lên, tạo thành một
hàng rào ánh sáng bao phủ người kia.
Người kia lại không để ý chút nào, bình thản bước ra khỏi hàn rào, nói: "Thấy
chưa, lực lượng của ngươi đã tiêu hao hết sạch, hoàn toàn không thể làm ta bị
thương."
"Không thể nào! Chắc hẳn ngươi đã dùng phương pháp nào đó lừa gạt ta, một
chiều này không thể tiếp được một cách nhẹ nhàng như vậy."
Quái vật mở to mắt, nói.
Người kia vỗ tay, nói: "Đúng vậy, thật không hổ là Chúa tể Ác Mộng, ngay cả
điều này cũng có thể thấy được, đáng tiếc..."
"Ngươi không giết được ta!"
Chúa tể Ác Mộng trầm giọng nói: "Mọi Kỳ Quỷ đều thần phục ta, chúng sinh
lại không có lực lượng để giết ta!".
"Có lẽ chúng sinh không được, thế nhưng ta không phải chúng sinh."
Người kia nói.
"Ngươi là cái gì?"
Chúa tể Ác Mộng hỏi.
"Không phải người không phải quỷ, giống thần lại tựa ma... cuộc sống đã làm
cho chúng ta hoàn toàn thay đổi, đặc biệt là tại thời đại có Ác Mộng."
Hắn bỗng biến mất không thấy đâu nữa.
Giữa đất trời, nước mưa rơi càng nặng hạt, rơi như trút nước xuống thân hình
khổng lồ của quái vật, làm cho vết thương toàn thân của nó dần dần trở nên
nặng hơn.
ấ ế ấ
"Đao pháp cấp bậc thế giới? Đạo thuật Kỳ Quỷ cấp cao? Chưa đủ! Nó không
giết được ta! Ha ha ha..."
Quái vật cười như điên.
Theo tiếng cười đầy khinh thường của nó, màn mưa dần dần hóa thành điểm
sáng tám tối, tràn ngập thế giới này.
Tất cả thanh âm đều biến mất.
Hai hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Ngươi từ bỏ việc tiếp tục sử dụng đao thuật Kỳ Quỷ cấp cao: Vũ Trảm.]
[Ngươi bắt đầu thử kích hoạt lực lượng mạnh hơn.]
Chữ nhỏ thu hồi.
Toàn bộ thế giới dần dần biến thành tăm tối.
Một bóng hình màu đen cầm song đao động trong vùng hoang dã không người,
trên người có một con rắn hai đầu một ánh sáng một bóng tối quấn quanh.
"Ta cho ngươi toàn bộ lực lượng Ngủ Say và Yên Tĩnh."
Nữ Tử Thần quát.
"Còn đây là lực lượng của ta..."
Đại Địa chi Mẫu nói.
"Còn ta nữa."
Thượng Đế cũng nói.
Quang ám song xà quấn quanh từ chân tới đỉnh đầu Liễu Bình, xoay quanh đỉnh
đầu hắn tạo thành một vương miện hình rắn, tản ra ánh sáng vàng kim nhạt,
cuối cùng lại được một tia thánh quang trắng noãn nhóm lửa, bùng cháy trở
thành vầng mặt trời hiện lên sau lưng Liễu Bình.
Tất cả con mắt của quái vật đều phát ra lít nhất tiếng vang: "Mấy tên Thần linh
yếu đuối mà thôi... vô dụng! Dù ta chỉ nằm im tại nơi này cho ngươi giết, ngươi
cũng không giết nổi ta! Đây là khoảng cách thực lực không thể vượt qua giữa ta
và ngươi."
Liễu Bình giơ cao song đao.
Tất cả ánh sáng rơi xuống, hóa thành bóng tối vô tận dát lên lưỡi đao của hắn.
"Bọn họ chỉ giúp ta một tay mà thôi, bởi vì một chiều này... coi như là ta, cũng
mới vừa học được, thực sự thiếu kinh nghiệm."
Hắn vừa dứt lời.
Liễu Bình biến mất tại chỗ.
Toàn bộ thế giới đều hóa thành một con rắn bóng tối vô cùng khổng lồ, quan sát
con quái vật dưới đất.
Hai con mắt của nó tản ra lực hút vô tận, chỉ nhìn về một phương hướng, đã làm
cho hư không sinh ra vô số lỗ đen.
ấ ẫ
Đạo thuật Kỳ Quỷ cấp Vương... Xà Phu Chi Vẫn! Đây chính là đao pháp mà
Liễu Bình lấy được tại doanh trại bí ẩn số 3011 vào hai ngàn năm sau! Nếu như
nói đạo thuật Kỳ Quỷ cấp cao mà mình ngẫu nhiên lấy được không thể giết chết
nó... Như vậy một chiêu này hội tụ song tử Tử Vong, Đại Địa chi Mẫu, Chúa tể
toàn trí toàn năng và toàn bộ lực lượng của Liễu Bình mới có thể chém ra, chính
là hi vọng cuối cùng!
"Dưới sự hợp lực của mấy vị Thần linh suy yếu, lại có thể để ta xuất hiện, thật
thú vị."
Rắn khổng lồ phát ra những tiếng ồm ồm, xoay quanh Chúa tể Ác Mộng một
vòng, chậm rãi mở miệng ra.
"Không."Chúa tể Ác Mộng hốt hoảng, nói: "Nể mặt chúng ta cùng là Kỳ Quỷ,
không nên ăn ta, chờ khi ta khôi phục thương thế, chắc chắn sẽ..."
"Từ ta bắt đầu, Kỳ Quỷ không còn độc thuộc về Ác Mộng."
Rắn khổng lồ nói.
Thanh âm của nó biến mất.
Toàn bộ thế giới đã mất đi thanh âm, coi như Chúa tể Ác Mộng vẫn đang nói
thêm điều gì đó, cũng không thể phát ra bất cứ thanh âm nào.
Yên tĩnh.
Mọi pháp tắc đều trở nên yên tĩnh, rắn khổng lồ dùng tốc độ chậm chạp lại vững
vàng nuốt quái vật vào bụng, rồi bò hương nơi sâu trong bóng tối.
Tại chỗ không còn lưu lại bất cứ thứ gì.
Ngay cả hư không đều biến thành hư ảo, giống như cũng bị con rắn khổng lồ
kia nuốt mất vậy.
Lóe lên.
Tất cả ảo ảnh đều biến mất.
Thế giới khôi phục nguyên dạng.
Trong đống đổ nát, nguyên bản vẻ mặt của John và Jenny rất đờ đẫn cũng dần
dần lấy lại tinh thần.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
John không nhịn được hỏi.
"Không rõ lắm, hình như chúng ta đã bị quái vật điều khiển."
Jenny nói.
Hai người cực kỳ hoảng sợ, vội vã đứng dậy, quay người dự định chạy trốn.
Sau lưng lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Bọn họ chạy đi một khoảng cách, mới kịp phản ứng lại, vội vã quay đầu nhìn
tới.
ắ ầ
Cảnh tượng trước mắt họ là một bóng người hai tay cầm đao, không nhúc nhích
đúng trước con quái vật khổng lồ kia.
Quái vật lại không có bất cứ sức sống nào cả.
Yên tĩnh.
"Chuyện này là sao?"
Jenny che miệng hỏi.
John cau mày nói: "Rõ ràng chúng ta đã bị kiểm soát, hiện tại lại có thể thoát ra,
chắc hẳn là do người này."
Hắn ta bước về phía bóng người kia.
Jenny vội vã đuổi theo.
Hai người cẩn thận bước tới trước mặt người kia.
Đây là một thiếu niên với vẻ mặt mỏi mệt, hai tay nắm đao, đứng yên không
nhúc nhích.
Bỗng nhiên, có một giọng nói vang lên từ trong hư không: "John, Jenny."
Hai người giật mình, chợt vui mừng, nói: "Mộng Di!"
"Đúng là ta..."
Nữ Tử Thần nói: "Các ngươi ôm thiếu niên này, sau đó nhảy lên."
"Nhảy lên?"
Hai người đồng thời hỏi.
"Nhanh, tranh thủ thời gian."
Nữ Tử Thần thúc giục.
"À, được."
John và Jenny cùng tiến tới, một trái một phải đỡ Liễu Bình, cùng nhảy lên
không trung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK