Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi, các ngươi tới chôn mấy người này, sau đó tu sửa xe ngựa một chút.”
Liễu Bình nói.
Mấy tên đạo tặc nhẹ nhàng thở ra.
Thiếu niên này dùng vẻ mặt bình tĩnh đứng trước một đống thi thể.
Thậm chí còn có ba người rõ ràng đã chết đang đứng bên cạnh hắn.
Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.
Không thể tưởng được, mệnh lệnh được hạ ra lại đơn giản như thế
“Các hạ yên tâm, cứ giao chút chuyện cỏn con này cho chúng ta là được.” Một
đạo tặc vỗ ngực nói.
“Đúng vậy, trước kia ta chính là xa phu, sửa xe thì không thành vấn đề.” Một
đạo tặc khác nói.
Liễu Bình cảm thấy hứng thú nên hỏi: “Trước kia ngươi là xa phu à? Vì sao lại
đổi nghề làm đạo tặc?”
Đạo tặc kia cười khổ nói: “Thành chủ sưu thuế quá cao, giao tiền không nổi, chỉ
có thể nghĩ cách trốn chạy, may mà khi ta mất đi thân phận, có người ra tay giúp
đỡ nên lúc này mới chuyển thành đạo tặc.”
“Thì ra là thế, được rồi, bắt đầu đi.”
“Thưa vâng.” Mấy tên đạo tặc tay chân nhanh nhẹn, không bao lâu đã chôn hết
đống thi thể và sửa xong xe ngựa.
“Đại nhân, chúng ta tìm được cái này trong xe ngựa.” Một đạo tặc nói.
Liễu Bình tiếp nhận tờ đơn trong tay hắn, chỉ thấy hàng chữ đầu tiên trên đó có
viết:
“Tiền lời mùa hạ của thôn Mir.”
Phía dưới là tên và số lượng vật phẩm chi chít.
—— Đây là một phần danh sách.
Từ giờ trở đi, những thứ trên đó đều thuộc về Liễu Bình.
Liễu Bình cúi đầu xem danh sách, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Nếu….
Thôn Mir có một thẻ bài trung tâm.
Như vậy chẳng phải nó cũng thuộc về mình sao?
Xem ra thân phận quý tộc cực kỳ hữu dụng ở thế giới này.
Nếu mình có thể không ngừng gia tăng cấp bậc quý tộc, như vậy tự nhiên có thể
đạt được tất cả lãnh địa một cách suôn sẻ.

Bao gồm cả thẻ bài.
Lại xem chức nghiệp đạo tặc này ——
Liễu Bình lấy ra một đồng vàng từ trong rương rồi ném qua, nói: “Cầm đi chia
đi.”
Mấy tên đạo tặc đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Hoàn thành nhiệm vụ đơn giản như vậy mà đã được một đồng vàng!
Liễu Bình đột nhiên hỏi: “Các ngươi phải làm thế nào mới có thể tấn chức lên
làm đầu lĩnh đạo tặc?”
“Hoàn thành mười lần nhiệm vụ triệu hoán.” Một người nói.
“Đánh bại ba đối thủ.” Một người khác nói.
“Một mình ám sát một mục tiêu, hoặc là ăn trộm một vật phẩm giá trị hai đồng
vàng.” Lại một người đáp.
“Sau đó mới có tư cách khiêu chiến một vị đầu lĩnh đạo tặc, thắng thì có thể tấn
chức, còn nếu không chết sau khi thua trận thì làm lại từ đầu.” Người thứ tư bổ
sung.
Liễu Bình gật gật đầu.
Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:
“Ngươi nghe được phương pháp thăng cấp của thân phận trong ‘Chốn Lưu
Vong’.”
“Suất diễn của ngươi gia tăng được một chút.”
“Suất diễn hiện giờ là 1/10.”
“Bổn giao diện thao tác căn cứ vào quy tắc Thần Bí Trắc tương ứng, xác định
phương pháp thăng cấp trước mắt cho ngươi.”
“Chú ý:”
“Sau khi đầu lĩnh đạo tặc hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp, thân phận sẽ thay đổi
thành: Đại đạo tặc / Thích khách, cũng có được quyền lực tương ứng với thân
phận.”
Liễu Bình nhìn lại hư không, chỉ thấy phía sau là một hàng dài danh sách các
nhiệm vụ và quyền lực tương ứng của giai đoạn tiếp theo.
Trong đó có một điều đặc biệt khiến Liễu Bình chú ý.
Đạo tặc có thể ăn trộm bảo vật.
Đây là một phương thức đơn giản, xảo diệu, sẽ không gây nên ảnh hưởng lớn,
có thể dùng cách này để đạt được danh sách thẻ bài mà không làm kinh động
con quái vật kia.
Thậm chí hắn có thể tiêu tiền mua sắm bảo vật từ trong tay đạo tặc khác.
—— Nếu con quái vật kia đến niên đại này, nó sẽ không thể phát hiện được
hắn.
ồ ể ồ ễ ẩ ẩ
“Được rồi... Xem ra ta có việc để làm rồi.” Liễu Bình lẩm bẩm nói.

Xe ngựa chạy vội trên đường lớn hướng về phía trước.
Mấy tên đạo tặc cưỡi ngựa ở hai bên để bảo vệ.
Tên đạo tặc trước kia từng làm xa phu thì ngồi trên xe ngựa, dáng vẻ đường
hoàng mà giơ roi quất ngựa.
—— Liễu Bình lại tuyên bố một nhiệm vụ.
Nhiệm vụ này cực kỳ đơn giản, chỉ là đưa hắn tới thôn Mir mà thôi.
Hắn muốn quan sát lãnh địa của mình một chút.
Đối với bọn đạo tặc mà nói, vị đầu lĩnh này ra tay hào phóng, tuyên bố nhiệm
vụ lại đơn giản, thật sự là cầu mà không được.
“Đại nhân, đi qua ngã quẹo phía trước thì lập tức đến nơi.” Xa phu lớn tiếng
nói.
“Ừ, đã biết.”
Liễu Bình ngồi trong xe, nhàm chán quấy qua quấy lại một cái rương đá quý và
đồng vàng, sau đó lại mở sách thẻ ra nhìn mấy người bạn.
Yana ngồi trên cái bàn bên cạnh suối phun, nghiêm túc xem một quyển sách.
Triệu Thiền Y đắm chìm trong việc luyện tập thuật pháp và đao thuật.
Lần này nàng ta dùng hết toàn lực mà vẫn không thể làm tù nhân bị thương, cho
nên đã bị kích thích.
Còn Lãnh chủ Ma Qủy ——
Hình như là đang ngủ, lại như đang hôn mê.
Bên ngoài thùng xe truyền tới giọng nói của một đạo tặc: “Đại nhân, ngài đến
thôn Mir làm gì?”
“Đi tùy tiện nhìn xem —— Làm sao vậy?” Liễu Bình nói tiếp.
“Hình như trong khoảng thời gian này, nơi đó không yên ổn lắm.” Đạo tặc nói.
“Xem ngươi nói gì kìa,” Một đạo tặc khác cười rộ lên: “Các quý tộc vĩnh viễn
không dừng lại được, không giống những kẻ kiếm cơm từng ngày như chúng
ta.”
“Các vị, cái kia —— Rốt cục không yên ổn là không yên ổn như thế nào?” Liễu
Bình vội vàng hỏi.
Mấy đạo tặc quay mặt nhìn nhau.
“Đại nhân, ngài không phải chức nghiệp giả lân cận khu này đúng không.” Xa
phu hỏi.
“Đương nhiên không phải, ta đến từ thành York.” Liễu Bình nói.
“Khó trách.” Bọn đạo tặc thoải mái nói.
ắ ầ ẫ
“Hình như Nam Tước thôn Mir đắc tội với Tử Tước đại nhân, gần đây vẫn luôn
chịu chèn ép, thôn trang của hắn xảy ra không ít chuyện.” Một đạo tặc nói.
“À...”
Liễu Bình nhìn thoáng qua cái rương chứa đầy đồng vàng và đá quý bên người.
Tử Tước bất mãn đối với Nam Tước tiền nhiệm, liên quan gì đến ta?
Cùng lắm thì ta đi tặng lễ cho hắn, kéo gần quan hệ một chút.
Về sau tấn chức còn phải dựa vào người ta ——
Nhưng vì sao cứ có cảm giác thật không khéo?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK