Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người xoay người, đi xuống từ gác mái.
"Cẩn thận!"
Số 01 đột nhiên quát.
Nam tử tóc dài khẩn trương giơ pháp trượng lên.
Liễu Bình đã rút đao bay vút ra ngoài, đứng ở giữa phòng.
Bọn họ quan sát qua lại.
Không thu hoạch được gì.- - Thi thể nữ bị treo cổ kia và số 03 đã cùng biến mất.
"Sao có thể, rõ ràng số 03 vừa mới xuống, vì sao không thấy đâu nữa?"
Nam tử tóc dài không rảnh chùi mồ hôi lạnh trên trán, chỉ lẩm bẩm nhỏ một
câu.
Số 01 nhắm mắt một giây, bỗng mở miệng nói: “Là tàng pháp hư không! Có thứ
gì trốn trong hư không, phải tìm ra nó!"
"Nó có thể bị đánh trúng không?"
Liễu Bình lập tức hỏi.
"Được!"
Số 01 nói.
Suy nghĩ chợt lóe nhanh qua đầu Liễu Bình.
Thần niệm đảo qua cả căn nhà, không có phát hiện gì.
Lúc này không thích hợp dùng đao thuật Kỳ Quỷ uy lực lớn như “Chiến Trảm"
và “Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bị chém chết đoạn hồn tại đây”.
Nếu không vừa rút đao ra thì căn nhà này có khả năng sẽ vỡ vụn.
Như vậy -- Liễu Bình dựng đao trước người, nói nhỏ một câu: “Trảm."
Trường đao phát ra một trận vù vù.
Đạo quang vô chất vô hình ầm ầm phát ra từ lưỡi đao, chém tới tất cả các góc
trong cả căn phòng.- - Chân Không Trảm Pháp: Hư Trảm Nhất Thức! Chợt
nghe một tiếng gào rống rất nhỏ vang lên.
Tìm được rồi! Ba người lập tức tụ lại bên nhau, nhìn lại nơi truyền đến âm
thanh.
Chỉ thấy thi thể nữ cả người đều là máu kia ngồi xổm trên một đầu tường khác
trong căn phòng, đang dùng ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm vào Liễu Bình.
Miệng nó đang cắn chặt cổ một thi thể khác, cho dù bị đao thuật của Liễu Bình
chém trúng, nhưng cũng không chịu nhả ra.
Là số 03! Đó là thi thể của số 03!
Oanh -- Một đường xám không ngừng bò theo vách tường, mang theo từng trận
cuồng phong.
Tốc độ của nó vượt xa tưởng tượng, quả thực như một vệt sáng không ngừng
chiết xạ, tán loạn qua lại khắp căn phòng.
"Quá nhanh, ta không bắt giữ được nữ quỷ này!"
Nam tử tóc dài sợ hãi hét lớn.
"Đáng giận!"
Số 01 râu xồm đưa đôi tay nắm lấy chủy thủ, trong nháy mắt đã biến mất khỏi
vị trí cũ.
Trong lòng nam tử tóc dài run lên.
Số 03 đã chết, số 01 nấp đi.
Gã là pháp sư viễn công, hiện tại bên cạnh không có ai phòng thủ -- “Lại đây!"
Một giọng nói vang lên.
Là số 05! -- Hắn là đạo khách! Nam tử tóc dài không nói hai lời, vung vẫy pháp
trượng, phóng ra một rồi lại một thuật pháp lá chắn phòng ngự lên người, đồng
thời dùng hết sức chạy về hướng Liễu Bình.
Liễu Bình cầm Bách Nạp Đao trong tay, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn đứng đó
nhắm hai mắt lại.
Thật ra cẩn thận xem xét, những chức nghiệp giả được tuyển chọn này còn chưa
có người nào đạt tới trình độ Kỳ Quỷ.
Nhân loại đạt tới trình độ Kỳ Quỷ đều phải tiếp thu huấn luyện ở trang viên Ác
Mộng.
Vậy xem ra -- Thật ra thế giới trước mắt là đất ruộng thuộc sở hữu riêng của
một tên chúa tể Ác Mộng? Nó tuyển chọn nhân thủ, sẽ không nói cho bất cứ
đồng loại nào khác, chỉ để mình nó sử dụng? Liễu Bình mở mắt ra.
Trường đao trong tay hắn nâng lên, thong thả mà kiên định đâm tới một hướng.
Một tiếng động nặng nề vang lên.
Thi thể nữ mở to hai mắt, không thể tin mà nhìn trường đao xuyên qua ngực
mình.
"Ngươi... Làm sao biết..."
Nó không cam lòng mà nói.
Liễu Bình nói: “Xin lỗi, kỹ xảo của ngươi quá thô ráp, không có mỹ cảm gì
đáng nói, cho nên ta không có kiên nhẫn tiếp tục thưởng thức."
Trường đao vung lên.
Thi thể bị trảm bay ra, cắt thành hai đoạn ngay trên không trung rồi ngã xuống
đất bất động Liễu Bình thu đao mà đúng, ánh mắt thâm trầm.
ế ố ể ể ố
Nếu ngươi muốn tuyển chọn nhân thủ, vậy ta phải biểu hiện cho thật tốt, tranh
thủ có thể phụ tá bên cạnh người, sau đó -- Giết ngươi.
"Oa, làm sao người làm được!"
Nam tử tóc dài không nhịn được kinh ngạc, cảm thán nói.
"Nó quá chậm ––Nói xem vì sao người còn chưa phóng lửa ra, chờ lát nữa thứ
trong thi thể kia sẽ phát tác thêm lần nữa đấy."
Liễu Bình nói.
Nam tử tóc dài cuống quít vùng vẫy pháp trượng, tung ra một ngọn lửa.
Thi thể bốc cháy, chúng mấy phút sau mới hoàn toàn hóa thành tro tàn.- - Mơ
hồ có một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ ngọn lửa.
Giọng nói của thượng đế bỗng vang lên: “Cẩn thận, chúa tể Ác Mộng kia bắt
đầu chú ý những chuyện xảy ra ở nơi này."
"Ta nhớ người từng nói, bọn chúng tôn kính tồn tại không thể đoán trước được."
Liễu Bình nói.
"Đúng vậy, nhưng người phải thật sự không thể đoán trước, mà không phải cố ý
làm ra vẻ huyền bí."
Thượng để nói.
"Ngươi cảm thấy ta thích cố ý làm ra vẻ huyền bí sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên không phải, ta chỉ hy vọng sau này người ít lừa người một chút."
Thượng để nói.
Lúc này từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: “Thực lực con quái vật
mà người chém giết quá thấp kém."
"Cuộc chiến lần này không thể kích hoạt năng lực Giết chóc làm vui."
"Xin hãy tiếp tục cố gắng!"
Liễu Bình hơi trầm mặc, ngẩng đầu, nhìn lên cái lỗ to trên nóc nhà kia.- - Sợi
dây siết chết số 02 vẫn treo giữa không trung, không ngừng phất phới theo sóng
nhiệt mà ngọn lửa tỏa ra, nó vẫn mang một màu đỏ chói mắt sau khi bị máu tươi
tẩm ướt.
"Số 04."
Liễu Bình nói.
"Thế nào? Có vấn đề gì?"
Nam tử tóc dài thật cẩn thận mà quan sát chung quanh.
"Tạm thời an toàn."
Liễu Bình nói.
"Đúng vậy, kế tiếp chúng ta phải càng cẩn thận hơn."
Nam tử tóc dài thở phào nhẹ nhõm và nói.
"Nhưng ta có một vấn đề."
"Cái gì?"
"Vì sao chúng ta phải chờ bị đánh ở chỗ này?"
"Ý của ngươi là..."
Liễu Bình không đáp, chỉ đi đến trước cái lỗ kia, duỗi tay nắm lấy sợi dây máu,
nhẹ nhàng nhảy lên gác mái.
"Ngươi bảo vệ tốt trong nhà, ta đi ra ngoài chơi đã."
Liễu Bình nói xong thì cột sợi dây thùng lên tay trái mình, đi đến một cửa sổ
khác.
"Ngươi muốn đi ra ngoài?"
Nam tử tóc dài nói với giọng điệu khó tin nổi.
"Tên vừa rồi chỉ có tốc độ nhanh chút thôi, hơn nữa lại bám vào người, thật ra
cũng không mạnh gì mấy."
Liễu Bình nói.
Số 01 râu xồm cũng hiện thân, trầm giọng mà nói: “Nhưng bên ngoài là hư
không không rõ mà khủng bố, không biết sẽ có cái gì xuất hiện, người đi ra
ngoài là tìm đường chết!"
Liễu Bình quay đầu liếc nhìn hai người một cái, nói: “Chúng ta thật sự không
biết bọn chúng là cái gì, nhưng bọn chúng cũng không biết thực lực của chúng
ta."
Hắn giơ một chân đá văng cửa sổ, nhảy ra bên ngoài.
"Tên điên."
Râu xồm mắng.
"Gặp quỷ! Ban ngày đã chết mấy chục chiến hữu, buổi tối lại đụng phải một kẻ
điên không muốn sống, rốt cuộc có người đủ mạnh mà bình thường nào tiến vào
nơi này không?"
Nam tử tóc dài phát điện nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK