Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu nói vừa dứt.
Một chuyến Liễu Bình không thể tưởng được đã xảy ra.
Lưu quang hắc ám vô tận ầm ầm tản ra từ trên người Chấp pháp giả Hắc Ám
này, giống như có sinh mệnh mà nhào lên người một hắn ta khác - côn đang
ngăn cản đồng tử dựng thắng ở phía trước.
Oanh! !! Cột sáng hắc ám phóng lên cao, như thác nước bắn về phía hư không
vô tận.
Chấp pháp giả Hắc Ám chắn ở phía trước bị sức mạnh này bao lấy, xông lên
không trung, cùng biến mất theo cột sáng kia.
Đồng tử dựng thẳng hư ảo lập tức biến mất.
Vảy đen rơi xuống từ giữa không trung, quay lại trên tay Liễu Bình lần nữa.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện ra trước mắt hắn: “Thuật Ác Mộng
người đánh thức là thuật siêu cường nhằm vào Ác Mộng Thể, không thể ngăn
cản."
"Nó đã hoàn toàn phong ấn kẻ địch, đồng thời rơi vào trầm miến."
Ánh mắt Liễu Bình trầm xuống.
Một giọng nói truyền đến từ xa xa: “Có phải cảm thấy không thể tưởng tượng
hay không? Rõ ràng có được mười phần uy lực của nó, lại chỉ diệt được một ta,
mà một ta khác lại không bị ảnh hưởng chút nào."
-- Là Chấp pháp giả Hắc Ám thứ hai.
Lưu quang hắc ám trên người hắn ta đã không còn tồn tại, bởi vậy lúc này hình
tượng của hắn ta cũng theo đó mà biến hóa.
Thân thể cao gầy, khuôn mặt không khác gì nhân loại, trong đôi mắt lộ ra sự
lạnh nhạt vô tận.
Hắn ta biến thành một nam tử nhân loại.
Thân trên trần trụi phủ kín phù văn màu đen, tóc dài phiêu đãng ở sau đầu, khác
thường duy nhất là sau lưng xuất hiện một sợi dây quang hình thật dài, như ẩn
như hiện.
Một đầu sợi dây dài này liên kết với giữa lưng nam tử, đầu còn lại hoàn toàn đi
vào sâu trong hư không, không biết điểm cuối là nơi nào.
Vở kịch Hắc Ám! Liễu Bình nhảy dựng trong lòng, nhịn không được nghĩ đến
nó.
Bên trong vở kịch Hắc Ám, tất cả người tu hành đều bị khống chế làm việc,
không nghĩ tới linh hồn của mình sớm bị nữ thần Thống Khổ khống chế.
ố Á ấ
"Ta muốn nói, sau khi ta trút đi Ác Mộng chi ủng, tất nhiên thuật kia sẽ không
công kích ta, nhưng đồng thời thời gian ta có thể dừng lại trên thân trụ đã không
còn nhiều lắm, chúng ta cần mau chóng kết thúc."
Đôi tay của nam tử nhân loại không ngừng điểm lên hư không, như đang xử lý
cái gì đó.
"Danh sách,"
Liễu Bình thấp giọng mà nói.
"Không sai, ta đang thao tác danh sách của mình, nhìn xem sau khi an bài thỏa
đáng tất cả thì ta còn bao nhiêu thời gian."
Nam tử nói.
Câu nói vừa dứt.
Hư không bỗng hiện ra một hàng chữ nhỏ: “05: 00."
Hàng chữ nhỏ này lơ lửng ở giữa hai người.
"Rốt cục ngươi là ai?"
Liễu Bình nhịn không được mà hỏi.
"So với chuyện này, ta cảm thấy điều càng quan trọng là ngươi là ai."
Nam tử nói.
Gã búng tay một cái.
Hàng chữ nhỏ kia lập tức lướt qua, sau đó hiện ra nội dung mới: “Cuộc chiến
bắt đầu."
"04: 59."
"04: 58."
Nam tử hoạt động thân thể, bày ra quyền thế ngay tại chỗ và nói: “Chúng ta chỉ
có năm phút, để ta xem thực lực của ngươi t lệ -- Thân thể hắn ta chợt lóe, biến
mất khỏi vị trí cũ.
Thật nhanh! Tốc độ này đã vượt qua phạm trù mà Liễu Bình có khả năng phân
biệt.
Trong chớp nhoáng, thậm chí hắn còn không kịp sinh ra ý niệm nào thì đã trực
tiếp múa trường đao trảm một cái về phía sau -- Đường! Trường đao trảm vào
một cái quyền sáo kim loại, hỏa hoa nổ văng tứ tán.
Nam tử kinh ngạc nói: “Hoàn toàn không bắt giữ được động tác mà vẫn có thể
ngăn cản công kích của ta?"
Hắn ta lui về phía sau, lại biến mất lần nữa.
Quá nhanh! Căn bản không thấy rõ động tác của hắn ta! Liễu Bình không cần
nghĩ ngợi đã lắc mình qua bên trái, trường đao trong tay kéo ra một vệt đao
quang luân phiên nổ văng.
Thân thể nam tử hiện ra, song quyền liên tục vung mạnh.
ế
Tiếng giao kích thanh thúy vang lên.
Hắn ta lui về phía sau vài bước, lại đánh giá Liễu Bình lần nữa và nói: “Không
tồi, hoàn toàn không thể đuổi kịp tốc độ, lại có thể ngăn trở công kích của ta,
xem ra không biết người đã chiến đấu bao nhiêu thế rồi."
"Ngươi muốn biết được cái gì từ trên người ta?"
Liễu Bình hỏi.
Trước mắt hắn không ngừng hiện ra chữ nhỏ thiêu đốt: “Cuộc chiến đấu đã bắt
đầu!"
"Lần đối chiến này đến từ hình thức quyết đấu của thời đại cổ xưa, hình thức
thiết lập là:"
“Cách đấu giới hạn thời gian."
"Dưới hình thức này, ngươi không thể sử dụng bất cứ sức mạnh Kỳ Quỷ nào."
"Bổn danh sách đã thừa nhận hình thức chiến đấu này."
"Xin hãy toàn lực ứng phó."
Giao diện thao tác anh linh tán thành hình thức chiến đấu mà đối phương thiết
lập! Nhưng vì sao? Liễu Bình duỗi tay nắm chặt một cái vào hư không, cũng lấy
Trấn Ngục Đao ra.
Hắn cầm song đao trong tay, bày ra một thức đao thế, thấp giọng mà nói: “Ta
luôn cho rằng Ác Mộng là ma quái diệt thế..."
"Nhận thức của ngươi không có sai, cho nên linh hồn thế giới chân thật mới
thoát đi, ý đồ tìm kiếm hy vọng trên thân trụ, đây là bản năng của chúng."
Nam tử nói.
"Cho nên mục đích của ngươi chính là hủy diệt tất cả thần trụ?"
Liễu Bình hỏi.
Nam tử cách không đánh ra một quyền.
Đồng tử của Liễu Bình co rụt lại, bỗng giơ song đao lên.
Chỉ thấy một quyền ấn vô hình từ trên trời giáng xuống, hung hăng nện lên song
đao, phát ra tiếng vang nặng nề.
"Chết đi!"
Giọng nói của nam tử vang lên bên tai Liễu Bình.
Trong phút chốc, Liễu Bình buông song đao ra, xoay nắm tay lại, quyền chưởng
giao hòa.
Tiếng đánh quyền cước nhanh như mưa rào vang lên.
Bang -- Liễu Bình chém ra một chưởng, đánh bay nam tử ra ngoài.
Lúc này song đao còn chưa hạ xuống, đã bị hắn nắm trong tay lần nữa, ra sức
trảm về phía trước.
Đao quang phức tạp phát ra từ lưỡi đao, hóa thành ánh sáng hình cung xoay tròn
khắp không trung, vây quanh nam tử từ bốn phương tám hướng.
Nam tử gần như không có đường thối lui, vẻ mặt lại không thay đổi chút nào.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo..
Tất cả đao quang phát ra hàn quang bắt mắt, hoàn toàn bao phủ hắn ta.
Đương! Một tiếng chấn động vang lên, tất cả ánh đao lập tức hóa thành hư ảo.
Chỉ thấy nam tử đứng tại chỗ, quyền bộ trên tay đã biến mất không còn, thay
vào đó là một thanh trường kiếm cực đơn giản cực mộc mạc.
"Kiếm?"
Liễu Bình kinh ngạc nói.
"Bộ quyền pháp vừa rồi của ngươi là Võ Cực Kinh -- Trí nhớ của người có
quyền pháp này."
Nam tử nói.
"Ngươi biết nó?"
Liễu Bình hỏi.
Nam tử tùy tiện thả trường kiếm lại phía sau, mở miệng nói: “Vậy xem ra,
ngươi là chân nhân."
"Ta không rõ ý của ngươi."
Liễu Bình nói.
Nam tử cười nói: “Để ta ngẫm lại nên nói như thế nào–– Người có quen thuộc
với thế giới Khoa Kỹ Trắc không?"
"Quen."
Liễu Bình nói.
"Cơ thể nhân tạo?"
"Biết một ít."
"Cơ thể nhân tạo có thể thay thế được thân thể người, dùng để cất chứa linh
hồn, không phải sao?"
Nam tử nói.
"Là như thế, nhưng cũng vì thế mà rất nhiều cảm giác của cơ thể người đều mất
đi."
Liễu Bình nói.
Nam tử nói: “Vậy nếu càng tiến thêm một bước, khi chúng ta làm ra cơ thể nhân
tạo dạng sinh vật, có thể hoàn mỹ phục chế tất cả cảm nhận của nhân loại, cũng
lấy đó để cất chứa linh hồn -- người cảm thấy rốt cục cơ thể nhân tạo là cơ thể
nhân tạo, hay là nhân thể chân chính?"
Liễu Bình trầm tư mấy phút, sau đó nói: “... Không có khác nhau."
ắ ề
Nam tử nói: “Đúng vậy, mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý, đều là vô căn cứ, bởi vì
chúng là cảm nhận của cơ thể nhân tạo, không phải chân ngã."
Gã nhìn Liễu Bình và nói: “Ngươi có chân ngã, cho nên chốn nào có người
chính là thế giới chân thật."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK