Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên.
Một người đi đường dừng chân lại bên kia con phố.
Hình như gã không nhìn thấy Liễu Bình, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên người
cô bé.
Một nụ cười quỷ dị dần dần mở rộng từ khóe miệng gã, giống như những chúng
sinh mà Liễu Bình nhìn thấy ở thời không.
"Rốt cuộc cũng tìm được ngươi."
Gã chậm rãi nói.
Trong hư không, toàn bộ những phù văn do bốn loại pháp tắc hiện hóa ra lượn
lờ trên người Liễu Bình, cứ như chuẩn bị tiêu diệt hắn vào bất cứ lúc nào.
"Không, ngươi không có."
Liễu Bình nói.
Hắn đứng tại chỗ bất động.
Cô bé đứng bên cạnh hắn lộ ra vẻ mặt đờ đẫn, cũng không làm ra bất cứ động
tác nào.
Bọn họ như không sợ gì cả.
Nhưng bốn loại pháp tắc trong hư không lại biến mất lần nữa.
Người đi đường kia hóa thành một ánh hào quang, trong nháy mắt đã đến trước
mặt Liễu Bình, giơ cánh tay dài màu đen che kín đồng tử dựng thẳng sắc bén
lên rồi đâm về hướng hắn -- Cánh tay dài xuyên qua thân thể Liễu Bình, nhưng
không đâm trúng cái gì cả.- - Đây là một ảo giác!
Để thời gian thoáng lùi lại.
Trước khi Liễu Bình rơi vào thế giới kia.
Hắn vừa tránh đi ánh sáng thuật pháp truy kích thì giọng nói của thượng đế
cũng theo đó mà vang lên: “Đại lấy thân thể nhân loại, được thế giới tán thành,
trở thành một tồn tại có sức mạnh thông linh."
"Nhưng thế giới của nàng đã chết -- Vào chớp mắt cuối cùng khi Sinh Mệnh
Thể Thế giới Loại kia tử vong, nó đã ban sức mạnh thông linh còn sót lại cho
nàng."
"Tất cả sinh linh đang chuyển hóa thành người chết, tất cả người nhà của nàng
cũng đã tử vong."
"Ngươi phải nghĩ cách lấy được niềm tin của nàng, nàng là người sống sót cuối
cùng của thế giới, sẽ lâm vào tử vong vào bất cứ lúc nào."
"Đã biết, đa tạ thượng đế."

Liễu Bình nói.
"Ta càng nguyện ý nghe một câu “Thượng đế phù hộ."
Thượng đế nói.
Liễu Bình cười cười, thân thể chợt lóe rồi lao xuống hư không vô tận phía dưới.
Hắn không ngừng gia tốc -- Một ảo giác giống hắn y như đúc bị ném ở sau
người, mà tốc độ của hắn càng nhanh lên vài phần, dẫn đầu xuyên qua tầng tầng
lớp lớp sương mù và quang ảnh, sau đó đáp xuống thế giới kia.
Hắn đi đến bên cạnh cô bé, ngồi xổm xuống và nói: “Chào ngươi."
"Chào ngươi."
Cô bé nhìn hắn, mờ mịt nói.
"Đại, ngươi là một thông linh giả, cho nên nếu người nghiêm túc lên, cẩn thận
quan sát ta thì sẽ biết phải đối mặt với cục diện hiện giờ như thế nào."
Liễu Bình nói.
Cô bé ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn, trong mắt dần dần có thêm một tia hy
vọng.
"Ngài là “Tội Ngục Quân Vương... có danh hào vĩ đại tràn ngập sức mạnh cứu
vớt như thế, ngài còn là “Hộ Nữ Chi Thần”, là thần linh chuyên bảo hộ tất cả
những kẻ nhỏ yếu."
"Không có thời gian, hiện tại làm theo lời ta nói, ta dẫn người thoát khỏi nơi
này, được không?"
Liễu Bình hỏi.
"Được!"
Cô bé dứt khoát nói.
Liễu Bình hơi dừng lại một chút.
Cái tên đuổi sát ở sau người kia làm cả hắn cũng cảm thấy sởn tóc gáy.
Hiện giờ Đại là một thông linh giả, lại nhỏ tuổi như thế, cho dù nghe hắn nói thì
cũng không thể duy trì trấn định khi đối mặt với loại tồn tại này.
Rất có khả năng sẽ dẫn đến sai lầm.
"Đeo cái này và cái này lên."
Hắn đeo một cái kính râm lên mắt, nhét một cặp tai nghe vào lỗ tai cô bé.
"Đây là?"
Đại hỏi.
"Duy trì trấn định, đừng nhìn cái gì cả, chỉ cần chậm rãi nghe ca hát, ta sẽ dẫn
người đi."
Liễu Bình nói.
Đại lẳng lặng lắng nghe.
ề ế ẫ
Tai nghe truyền đến một giọng nữ dịu dàng: “Khi ta vẫn còn là một cô bé,"
"Ta hỏi mẹ, tương lai ta sẽ biến thành dáng vẻ gì?"
"Sẽ xinh đẹp sao? Có giàu có không?"
"Mẹ nói với ta rằng:"
"Thế sự không thể cưỡng cầu,"
"Chúng ta không thể dự kiến trước tương lai."
"Thuận theo tự nhiên đi."
Tiếng ca du dương, lộ ra một cảm giác sung sướng và an ủi, làm trái tim cô bé
được an ủi.
“Cảm ơn ngài, thần linh các hạ."
Đại nói.
Vừa dứt lời.
Liễu Bình dẫn cô bé lui qua một bên, để lại ảo ảnh của Đại ở lại vị trí cũ.
Hắn dẫn Đại đứng ở một con phố khác cách đó rất xa, phất tay bày ra tầng tầng
lớp lớp hư vô che lấp, sau đó đứng yên bất động.
Một giây.
Hai giây.
"Tới."
Liễu Bình nói nhỏ.
Đại không hề có cảm giác, chỉ nghe tiếng ca không ngừng truyền ra từ tai nghe.
Lúc này, ở nơi hai người vốn đang đứng-- Một Liễu Bình giả khác xuất hiện.
Liễu Bình giả và cô bé giả bắt đầu nói chuyện với nhau.
Trong đám người xuất hiện một tồn tại quỷ dị.
"Rốt cuộc cũng tìm được ngươi."
"Không, ngươi không có."
Liễu Bình Giả nói.
Người đi đường kia nhào lên-- Đánh không trúng cái gì! Liễu Bình hư ảo nhìn
đối phương, mở miệng nói: “Chúng ta bắt tay giảng hòa, thế nào?"
Người đi đường lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn và nói: “Trong tương lai, là
người phong ấn ta, không phải ta phong ấn ngươi."
"Ta đoán mình phong ấn người nhất định là có lý do, người biết đó là gì
không?"
Liễu Bình hỏi.
"Bởi vì ta không cho phép người phá hư mọi thứ trên tuyến thời gian."
Người đi đường nói.
"Nói vậy là ta không đúng à?"
Liễu Bình hỏi.
Người đi đường nhìn chằm chằm Liễu Bình ảo ảnh, thấp giọng mà nói: “Kỷ
nguyên thuộc về chúng sinh và thế giới sắp kết thúc, đây là kết cục tất nhiên khi
thời đại phát triển, cho dù chúng sinh giãy giụa như thế nào cũng không thể thay
đổi nó."
"Một khi đã vậy, người cần gì phải đuổi giết ta?"
Liễu Bình hỏi.
"Ngươi có ý đồ cản cản kết cục lịch sử đã định sẵn."
Người đi đường nói.
"Nếu là kết cục lịch sử đã định sẵn, vậy cần gì sợ ta cản trở?"
Liễu Bình nói.
Người đi đường như bị chọc giận, lạnh lùng quát: “Ta sẽ chiến thắng ngươi! Ta
sẽ chứng minh sự thay đổi kỷ nguyên đã đến -- từ giờ trở đi, mãi cho đến thời
khắc tương lai kia, ta sẽ làm tất cả đều rơi vào hủy diệt triệt để!”.
Tên người gã tuôn trào từng đợt khí tức, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương
tám hướng.
Bên ngoài mấy con phố hẻm.
Liễu Bình bế cô bé lên, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi."
Hắn bay lên, xông lên trời cao dưới sự che giấu của tầng tầng lớp lớp ảo giác
giả dối, rời khỏi thế giới này.
Bay không bao lâu thì phía sau truyền đến một tiếng vang.
Liễu Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt ngoài thế giới kia bị vô số lớp vật
chất tương tự như tơ nhện quấn quanh, dần dần tản mát ra từ ý nặng nề nào đó.
"Ưm..."
Một tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên từ sâu trong thế giới.
Những sợi tơ sương mù đó dần dần hội tụ thành một gương mặt kỳ quái, mở ra
mấy chục con mắt đối xứng trên hai má.
Một giọng nói âm lãnh sắc nhọn vang lên từ trong thế giới: “Sau khi chúng sinh
bị hủy diệt, tất cả đều là của ta!"
Tất cả đôi mắt mở bừng ra.
Thế giới đã tử vong triệt để tỉnh lại.
Nó bắt đầu quan sát bốn phía, tìm kiếm tất cả manh mối nhìn có vấn đề trong hư
không.
"Sức mạnh kinh người cỡ nào ––thế giới tử vong lại đạt được ý thức lần nữa, trở
thành một bộ phận của nó, sắp tiến vào hàng ngũ chiến đấu, cống hiến sức lực
cho nó."

Thượng để tán thưởng.
"Xem ra chúng ta phải chạy trốn nhanh một chút."
Liễu Bình nói.
"Không sai, sức mạnh của chúng ta căn bản không thể đối kháng với nó, nó có
thể thay đổi thuộc tính của tất cả chúng sinh và vạn vật, biến chúng ta thành thứ
hoàn toàn không hiểu được!"
Thượng để nói.
"Cho dù là ta ——”.
"Cho dù là người, một khi đụng vào cũng sẽ hoàn toàn biến thành sứ đồ của nó,
trở thành tồn tại quỷ dị vĩnh viễn không thể sống hoặc chết!"
Không thể đụng vào... Cả chạm vào cũng không thể, vậy còn đánh thế nào?
Liễu Bình hóa thành một tia chớp, trong nháy mắt đã xuyên thấu hư không hắc
ám, lao vút về hướng nơi xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK