Liễu Bình liếc qua, nói nhỏ: "Triệu Thiền Y."
"Ừm?"
Giọng nói của Triệu Thiền Y vang lên.
"Năm đó khi còn ở giới Tu Hành, ngươi đã rất am hiểu về phương diện tìm hiểu
tin tức." Liễu Bình nói.
"Đúng thế, hiện tịa chúng ta đã rời xa giới Tu Hành, ta nói thẳng cho ngươi đi,
ta có một môn Thần thông, nó gọi là 'Thính Vi'..."
"Không có bất cứ kết giới cùng thuật pháp nào có thể ngăn cản ta nghe được
thanh âm." Triệu Thiền Y nói.
"Tới... nghe xem bọn họ đang nói cái gì." Liễu Bình nói.
Ngay sau đó...
Một con mèo trắng như tuyết hiện lên trên vai hắn.
Liễu Bình đưa bình nước tới trước mặt mèo trắng.
Mèo trắng tò mò ngửi thử, lè lưỡi liếm một hớp, lắc đầu, rụt trở về.
"Bánh mì?"
Liễu Bình lại đưa lương khô tới.
Mèo trắng lại lắc đầu.
Hai người tiếp tục làm ra những động tác chăm sóc thú cưng như vậy.
Mèo trắng híp mắt, truyền âm nói: "Có người hỏi tại sao dừng lại, không phải
đã nói cứ tiếp tục chạy tới khi ngựa không thể chạy được nữa mới thôi sao? Tại
sao lại thay đổi kế hoạch?"
"Tên thẻ bài sư kia nói: Giá trị giới hạn sắp tới, chạy tiếp cũng không có tác
dụng gì, còn không bằng nghỉ ngơi tại chỗ."
"Giá trị giới hạn?" Liễu Bình cau mày hỏi lại.
Mèo trắng nghiêng tai lắng nghe, nói tiếp: "Đúng vậy, nói rằng đã sắp tới giá trị
giới hạn, toàn bộ phong ấn trong lãnh địa bị mở ra, hiện tại thử nhìn xem có thể
gặp được..."
"Chờ đã, tên thẻ bài sư kia vừa nói, đã đột phá giá trị giới hạn rồi!"
Triệu Thiền Y vừa nói xong, bên kia đã truyền ra những tiếng ồn ào.
Phong Ma Lorenzo bỗng bay lên không trung, quát lớn với mọi người: "Toàn
thể chú ý, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!"
Ngay sau đó...
Trước mắt Liễu Bình hiện ra từng hàng chữ nhỏ:
[Chú ý!]
[Phong ấn đã được mở ra.]
[Ngươi đang đứng bên trong vùng thời không chồng chéo.]
[Một thế giới bí ẩn đang giáng lâm tại vị trí của các ngươi.]
Chữ nhỏ nhanh chóng biến mất.
Liễu Bình quan sát bốn phía, lại phát hiện vùng hoang dã hai bên đường đều đã
biến mất.
Đường dưới chân đã biến thành một con đường gập ghềnh quanh co, bị sương
mù che phủ cả trước lẫn sau.
Xung quanh đều là cây cối cao ngất.
Xe ngựa, hành lý, đám người đều biến mất.
Chỉ còn lẻ tẻ vài người đứng cách Liễu Bình không xa, đang đề phòng quan sát
bốn phía.
"Người đâu?" Một người tráng hán đeo thiết lĩnh (**) hỏi.
(**Thiết lĩnh: vũ khí được tạo thành từ 2 thanh gỗ 1 dài 1 ngắn, nối với nhau
bằng xích sắt, tựa như côn nhị khúc.)
"Không gian xung quanh chúng ta đã biến đổi, thế nhưng loại biến đổi này cũng
rất nhỏ, ta đoán những người khác cách chúng ta cũng không xa." Một cô gái
nói.
Mèo trắng trên vai Liễu Bình bỗng đứng vụt dậy, nhìn chăm chú về phía nơi sâu
trong sương mù.
"Liễu Bình, ta nghe được rất nhiều tiếng vang... ở phía kia." Mèo trắng nói.
"Đi!"
Bóng hình Liễu Bình hơi động, bay vút qua phương hướng mà mèo trắng chỉ
tới.
"Đạo tặc! Ngươi đi đâu vậy?"
Mấy chức nghiệp giả khác gọi với theo, hơi do dự rồi cũng đi theo hắn.
Đạo tặc là trinh sát cơ trí nhanh nhẹn nhất, thiếu niên này trẻ tuổi như vậy đã có
thể gia nhập đội ngũ, chắc hẳn cũng có năng lực xuất chúng.
Có lẽ hắn phát hiện điều gì đó.
Liễu Bình bay vút qua, xuyên qua rừng cây rậm rạp, cuối cùng đi tới gần rìa
một dốc núi.
Hắn dừng bước, nhìn ra phía bên ngoài.
Ngẩn ra một lúc, hắn mới hỏi nhỏ: "Là ở đó sao?"
"Đúng thế." Mèo trắng gật đầu nói.
ắ ế ầ ắ
Dưới sườn núi, lít nha lít nhít mộ địa sắp xếp tại nơi đó, phóng tầm mắt nhìn tới
cũng không thấy cuối.
Trong biển mộ bia phía dưới, có một giáo đường khổng lồ đứng vững nơi đó.
…
Mấy tên chức nghiệp giả chạy tới, thở hồng hộc.
"Không thể nào..."
Chiến sĩ trợn mắt nhìn khu kiến trúc rộng lớn bên dưới, cùng với mộ địa không
bờ bến kia.
"Không thấy được những người khác, bọn họ đi nơi nào chứ?" Nữ pháp sư trầm
tư, nói.
Một chú thuật sư nói: "Mọi người hãy xem phía sau lưng chúng ta."
Đám người quay đầu nhìn lại.
Đường nhỏ phía sau đã bị sương mù dày che phủ, không thể nhìn rõ con đường
vừa đi nữa.
Trong từng lớp sương mù, truyền tới những tiếng sột soạt, có vẻ như ẩn giấu tồn
tại nào đó không thể dự đoán trước.
"Không đúng, vừa rồi khi đi tới vẫn còn tốt mà." Chiến sĩ nói.
Hắn ta cầm theo thiết lĩnh nặng nề, nhanh chân bước về phía sương mù.
Đám người đợi vài giây.
Những tiếng sột soạt trong sương mù biến mất.
Rất nhanh...
Chiến sĩ thò đầu ra khỏi sương mù, mỉm cười nói: "Ta phát hiện một con đường
khác, có thể tránh khỏi khu mộ địa phía dưới, mọi người đi theo ta đi."
"Thật sao?" Nữ pháp sư vui vẻ hỏi lại.
"Chờ đã!" Chú thuật sư là một người đàn ông sắc mặt trắng bệch, hắn ta kéo nữ
pháp sư lại, hỏi tên chiến sĩ kia: "Nói cho chúng ta biết, vũ khí của ngươi đâu?"
"Vũ khí?" Chiến sĩ lộ ra vẻ khó hiểu.
Rồi hắn ta như nhớ lại gì đó, vui vẻ nói: "Ngươi chờ một lát."
Chiến sĩ chui vào trong sương mù, biến mất không thấy nữa.
Nữ pháp sư dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Chú thuật sư.
"Ta rất mẫn cảm đối với ngôn ngữ, câu nói vừa rồi rất giống là lời nói dối." Chú
thuật sư nói.
"Hắn ta không cần thiết lừa gạt chúng ta, trừ khi..."
Nữ pháp sư như nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt dần dần thay đổi.
Một lúc lâu sau, tên chiến sĩ kia lại thò đầu ra, nhìn về phía đám người, nói:
"Nhìn đi, thiết lĩnh của ta!"
ắ
Đám người nhìn vũ khí trên tay hắn ta...
Hắn ta duỗi bàn tay xương trắng đầy máu đỏ tươi ra, cầm chặt thiết lĩnh, tùy ý
vung lên hai lần.
"Tới đi, các vị, ta sẽ xung phong về phía trước, chúng ta chắc chắn sẽ tìm được
một nơi an toàn."
Chiến sĩ hào hứng nói.
Sương mù âm thầm bọc lấy hắn ta, chậm rãi lan tràn về phía đám người.
Mấy người còn lại không nhịn được mà lùi về phía sau.
"Không nên kích thích nó, chúng ta chậm rãi đi xuống dốc núi." Liễu Bình nói
nhỏ.
Vẻ mặt nữ pháp sư dần dần trở nên lạnh lẽo, chửi thề: "Đáng chết, tới cùng là
thứ quái quỷ gì, vậy mà cứ thế giết chết Ficker, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho
nó!"
Nàng ta cắm mạnh pháp trượng lên mặt đất, quát: "Viêm Bạo..."
Toàn bộ dốc núi bị ánh lửa chiếu sáng.
Ngọn lửa bùng ra tràn về phía sương mù như là gió mạnh, trong nháy mắt đã
bùng nổ những tiếng vang lớn, thổi bay sương mù bốn phía.
Tồn tại ẩn núp trong sương mù cũng không thể che giấu nữa.
Đó là một con quái vật giáp xác khổng lồ, vô số côn trùng bò lổm ngổm toàn
thân.
Nó duỗi một móng vuốt cực dài ra, điều khiển chiến sĩ chỉ còn lại cái đầu, đang
cố gắng làm cho chiến sĩ lộ ra nụ cười mỉm.
Toàn thân chiến sĩ đều đã hóa thành xương trắng.
Khi ánh lửa xuất hiện, quái vật giáp xác này hơi ngẩn ra.
Nụ cười trên mặt chiến sĩ cũng biến mất.
Vẻ mặt hắn ta lộ ra vẻ đau đớn, hét: "Nhanh, giết ta, cầu xin các ngươi đó!"
Một mũi tên phá không bay tới, đâm trúng hốc mắt của hắn ta.
Đầu chiến sĩ hơi run lên, khóe miệng nhếch lên, nói nhỏ: "Cám ơn."
Hắn ta không còn nói được cái gì nữa.
Cuối cùng thì hắn ta cũng chết rồi.
Danh Sách Chương: