Xôn xao-- Cả mặt tường nửa trong suốt hoàn toàn sụp đổ.
"Đi!"
Sigrid sử dụng xe ngựa xuyên qua vách tường vỡ vụn, dùng tốc độ cao nhất
phóng về phía trước.
Đột nhiên.
Một cái cái bong bóng không biết từ đâu mà đến, lập tức bao phủ xe ngựa băng
sương lại.
"Xong rồi!"
Đại kêu lên thất thanh.
"Chưa chắc!"
Liễu Bình quát, “Rõ ràng chúng ta trốn nhanh nhất, nếu như vậy cũng bị đào
thải thì khảo nghiệm này căn bản không được gọi là khảo nghiệm, bởi vì nó dựa
vào hên xui!"
Ba vị Thế Giới chi Chủ cùng nhìn lại cái bong bóng.
Chỉ thấy trong cái bong bóng có một phi cơ rách nát đang nổi lơ lửng.
Bông tuyết lơ lửng ở giữa không trung, hợp thành mấy chữ: “Nhiệm vụ của tinh
linh: Sửa nó lại, lái nó bay đi."
Bọn họ cùng ngơ ngẩn.
Tinh linh Băng Sương phát ra một tiếng rên rỉ không cam lòng: “Trời ạ, vì sao
lại bắt cho ta sửa phi cơ?"
Bá –– Không thấy nàng đâu nữa.
Băng Dạ và Đại cùng nhìn về phía Liễu Bình.
Liễu Bình nhíu mày và nói: “Hình như nàng bị truyền tống tới thế giới hiện thực
nào đó, thật sự phải sửa một chiếc phi cơ mới có thể trở lại Mộng Cảnh."
"Còn có thể như vậy à? Vì sao phải làm như vậy."
Đại khó hiểu mà hỏi.
Lại chợt thấy có một ít bông tuyết bay tới, cấu thành mấy hàng chữ nhỏ hiện lên
lên trước mắt mọi người: “Làm nhóm đầu thoát đi nhanh nhất, các ngươi đều
phải chịu khảo nghiệm lần này!"
"Nhiệm vụ của người gấu: Tìm kiếm kim chỉ thích hợp, thêu ra một bức Sơn Hà
Cẩm Tú Đồ."
"Nhiệm vụ của tuyết ma: Thu thập hỏa nguyên tố chế tác thành một cây đuốc
vĩnh viễn không tắt."
Bang! Bang! Người gấu và tuyết ma đều biến mất.
ồ ấ
"Vừa rồi hình như tinh linh Băng Sương của ngươi có nói, vừa thấy những dây
điện chằng chịt đó thì đau đầu."
Đại lẩm bẩm.
"Tuyết ma có hơi sợ và chán ghét mồi lửa."
Băng Dạ nói.
"Người gấu ghét chuyện cẩn thận, có bản năng lảng tránh đối diện với sự vật chi
li."
Đại cũng nói.
Ba Thế Giới chi Chủ nhìn nhau.
"Chẳng lẽ là phải đối mặt với thứ mình sợ hãi?"
Băng Dạ nghi hoặc hỏi.có ảnh hưởng gì lớn, cho nên ta cảm thấy sẽ không trùng
hợp như vậy."
Liễu Bình nói.
"Đúng vậy, sẽ không trùng hợp như vậy."
Hắn nói với giọng điệu xác định.
Hai nàng như suy tư gì.
Bỗng nhiên.
Lại có bông tuyết bay tới, cấu thành chữ nhỏ ở trước mắt các nàng: “Các ngươi
cũng tương tự.”.
Chữ nhỏ còn chưa biến mất thì ba Thế Giới chi Chủ đã không thấy tăm hơi.
Liễu Bình chỉ cảm thấy hắn bỗng tỉnh lại từ một giấc mộng.
Chung quanh yên tĩnh.
Hắn trộm híp mắt nhìn ra chung quanh.
Chỉ thấy hắn bị Vân Hi ôm.
Đám người Triệu Thiền Y, Yana, Lý Trường Tuyết đứng ở cửa đại điện.
Vân Hi cao giọng nói: “Hắn cũng là ân nhân cứu mạng của ta, dạy ta rất nhiều
thứ, về sau ta sẽ luôn đi theo bên cạnh hắn."
Vừa dứt lời.
Tĩnh mịch.
Một loạt tiếng đao kiếm reo to không đè nén được vang lên ở cửa.
"Được, là ta phán đoán sai, xem ra mọi chuyện đúng là trùng hợp như vậy đó."
Liễu Bình nhắm mắt lại, yên lặng lẩm bẩm trong lòng.- - Khó trách chủ đề khảo
nghiệm lần này là “Tồn tại”.
Vẫn là có đạo lý của nó.
Trong đại điện.
ễ ẳ ế ể
Liễu Bình ôm hai tay, đúng một bên lẳng lặng nhìn tình thế phát triển.
Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mặt hắn: “Người sử dụng sức mạnh
Đặc hiệu sư."
"Ngươi chế tạo một người giả nằm ở đó hộc máu, hơn nữa nhìn giống như rơi
vào hôn mê."
Cục diện giường cung bạt kiểm đã biến mất.
Vân Hi vừa trị liệu cho Liễu Bình, vừa quát với mọi người đang đứng ở cửa:
“Ta mặc kệ các ngươi muốn làm gì, hiện tại hắn đang độ kiếp, sơ suất một chút
là sẽ chết!"
"Chúng ta có thể hỗ trợ được gì không?”.
Trên tay Yana hiện ra thánh quang mãnh liệt, chỉ chờ đối phương nói ra một câu
thì sẽ lập tức tiến lên trị liệu cho Liễu Bình.
"Tuyệt đối đừng nhúng tay, đây là thiên kiếp, người giúp hắn thì thiên kiếp sẽ
mặc định là nhân số độ kiếp gia tăng, sẽ càng khó."
Vân Hi bị dọa đến mức vội vàng can ngăn.
Yana như tin mà lại không tin.
"Nếu là thiên kiếp thì thật sự là như thế."
Triệu Thiền Y nói.
"Nàng nói không sai, không thể nhúng tay."
Lý Trường Tuyết cũng nói.
Hai người xuất thân từ thế giới Tu Hành Trắc, tự nhiên càng có kinh nghiệm
trong những chuyện này, hơn nữa kiếp số này cũng không phải là giả, cho nên
các nàng lập tức đứng ra nói chuyện.
"Các ngươi lui xuống trước đi, chờ hắn độ xong kiếp nạn này lại đến."
Vân Hi nói.
"Các vị, xin tạm thời rời khỏi đi –– Cho dù là vì giúp hắn sống sót, cũng xin
tạm thời đừng nán lại chỗ này."
Đại Địa chi Mẫu nói.
"Mời!"
Pháo gia nói với giọng điệu kiên quyết.
Mọi người quay mặt nhìn nhau.
"Mạng sống của hắn quan trọng hơn, chúng ta đi trước!"
Yana nói.
Lý Trường Tuyết và Triệu Thiền Y theo sau, sau đó tất cả mọi người rời khỏi
đại điện.
Cánh cửa đóng lại.
ố ồ
"... Sống lại rồi."
Liễu Bình đứng trong một mảnh hư vô, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Giọng nói của thượng đế bỗng vang lên: “Đây là chuyện người thật sự sợ hãi
sao?"
Liễu Bình nhướng mày, bất đắc dĩ mà nhún vai nói: “Ta biết ngươi là toàn trí
toàn năng, nhưng người đừng đột nhiên lên tiếng được không, rất dọa người."
"Không có cách nào."
Thượng để nói.
"Cái gì không có cách nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Hiện thực thường tràn ngập giả dối, mà Mộng Cảnh lại thường phản ánh nội
tâm chân thật, cho nên thật ra khảo nghiệm lần này của ngươi sẽ so càng sâu
hơn bình thường."
Thượng để nói.
"Càng sâu? Sâu bao nhiêu?"
Liễu Bình hỏi.
Hắn nhìn mọi nơi, chỉ thấy mọi chuyện đã bình ổn, nhưng hắn thật sự còn chưa
trở về Mộng Cảnh.
"Nghiêm túc mà nói, ba."
Thượng để nói.
"Ba cái gì? Tổng cộng phải trải qua ba chuyện làm ta sợ sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Hai."
Thượng đế nói.
Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra, hiện lên trước mắt Liễu
Bình: “Mộng Cảnh phán định chuyện ở nơi đây không phải đến từ sợ hãi chân
chính của ngươi."
"Ngươi theo bản năng sử dụng trường hợp trước mặt, ý đồ che giấu cái gì."
"Nhưng vô dụng.”.
"Đây là Mộng Cảnh thuộc về ngươi, ngươi phải nhìn thấy sợ hãi chân thật nhất
của mình."
"Bắt đầu!"
Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.
Thượng để thì thầm: “Một!"
Một lực lôi kéo thật mạnh hiện ra từ trong hư không, kéo Liễu Bình bay ra đại
điện, trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
Danh Sách Chương: