Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không bao lâu sau.
Từng chiếc phi thoi buông xuống mảnh đất hoang dã.
Mọi người bị thả xuống.
Giọng nữ uy nghiêm lại vang lên lần nữa: “Xin hãy chú ý!"
"Tất cả thành viên xin chú ý, mảnh đất hoang dã trước mặt không có bất cứ
khoa học kỹ thuật gì tồn tại, nhưng vì để các ngươi có thể tiếp tục sinh hoạt,
mảnh đất trước mặt đã bắt đầu kiến tạo thiết bị cần thiết."
Đám người nhìn lại chung quanh.
Chỉ thấy những người máy không đếm được đang kiến tạo phòng ốc, khai
hoang đồng ruộng.
Đột nhiên.
Có người vung tay hô to: “Chúng ta không cần bất cứ khoa học kỹ thuật gì trợ
giúp!"
Chung quanh im lặng.
Không ai đáp lại hắn ta.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm hắn ta, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Người nọ cứng đờ, lớn tiếng nói: “Đây vốn là lựa chọn của chúng ta, các ngươi
nói đúng không!”.
Bên cạnh có người đẩy hắn ta, mắng: “Đáng chết, hiện tại chúng ta không có
bất cứ tri thức, kỹ năng gì, thậm chí không có cả hạt giống lương thực, ngươi
không muốn thì cút đi, đừng nán lại nơi này."
Người nọ lui lại mấy bước, cười lạnh nói: “Một đám rác rưởi, có chút khó khăn
này thôi đã làm khó được các ngươi rồi? Chúng ta vốn muốn tạo ra một con
đường văn minh.hoàn toàn bất đồng, để vạn tộc hư không biết, nhân loại là một
chủng tộc tinh thần tràn ngập bình đẳng và sức mạnh."
Hắn ta càng nói càng có lực, lưng cũng thẳng lên, chuẩn bị phát biểu một tràng
diễn thuyết.
Một con phi thoi loại nhỏ dừng lại trước mặt hắn ta.
Giọng nữ uy nghiêm lại vang lên lần nữa: “Thành viên nhân loại đánh số công
dân, ngươi xác định từ bỏ tất cả tiếp viện?"
"Đúng! Ta không cần sự thương hại giả mù sa mưa của các ngươi."
Người nọ nói.
Giọng nữ uy nghiêm kia nói: “Xin bước lên phi thoi, rời khỏi nơi này, thuận tiện
nói một câu, bất cứ người nào từ bỏ tiếp viện cũng có thể rời đi theo hắn, đến
một nơi hoang dã khác."
ế ấ
Người nọ bước lên phi thoi, lớn tiếng nói: “Tới đi, chúng ta từ bỏ tất cả, tạo ra
con đường của chính mình đi!"
Đám người nhìn hắn ta, lại nhìn về phía những người máy đang khai hoang
đồng ruộng, sau đó ánh mắt dừng lại trên những căn nhà đã dần dần thành hình.
Lặng ngắt như tờ.
Cùng thời khắc đó -- Bên kia.
"Như vậy có phải quá đáng quá không?"
Yana nhỏ giọng hỏi.
"Qúa đáng cái gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Rất nhiều người căn bản không hiểu những chuyện đó, chỉ bị người ta kích
động làm một số chuyện không tốt, nếu bị hoàn toàn trục xuất khỏi xã hội văn
minh, có tạo thành hiệu quả trái ngược hay không?"
Yana nói.
Liễu Bình cười cười.
Trên bờ vai bên kia của hắn, mèo trắng hừ nhẹ một tiếng và nói: “Một nữ nhân
mới sống hơn hai mươi năm đã thành thần, người trưởng thành quá nhanh, cho
nên có chút ngây thơ đối với sự đen tối của nhân gian."
Nếu lời này là do Liễu Bình nói thì có lẽ Yana còn tin tưởng.
Nhưng người nói là Triệu Thiền Y -- Yana lập tức phản kích: “Rõ ràng là một
con mèo, cũng hiểu được sự đến tối của nhân gian?"
Lần này, điều đáng bất ngờ là mèo trắng không xù lông lên.
Nó lạnh lẽo mà nhìn hư không, cứ như đang quan sát cái gì, một lúc lâu sau mới
mở miệng nói: “Khắp cả thế giới đều đang bùng nổ kháng nghị, khẩu hiệu nhất
trí, phá hủy vô số phương tiện công cộng như thế, mà cao tầng của nhân loại
không làm ra bất cứ biện pháp ứng phó chính diện nào, người cảm thấy điều
này bình thường sao?"
Yana hơi giật mình.
Mèo trắng nheo đôi mắt lại, nhỏ giọng mà nói: “Người được lợi ích từ khoa học
kỹ thuật là toàn thể nhân loại, có ai muốn điên đảo thời đại này? Ta khỏi suy
nghĩ cũng có thể ngửi thấy mùi âm mưu trong này."
Liễu Bình vươn tay, dứt khoát mà ấn ra một quyết rồi nói: “Lâu quá không dùng
đến thuật pháp Tu Hành Trắc –– Ta triệu hồn ở chỗ này, Thiền Y đi xem những
tên đầu lĩnh đó."
"Ta có thể sưu hồn không?"
Mèo trắng liếm móng vuốt và nói.
"Đương nhiên."
Liễu Bình nói.
"Vậy ta đi."
Mèo trắng chợt lóe rồi bay vút khỏi vai Liễu Bình, biến mất không thấy đâu
nữa.
Chốn hoang dã.
Mấy trăm người đứng trên mặt đất khô cạn mênh mông vô bờ.
"Được rồi, từ giờ trở đi, chúng ta phải thành lập văn minh thuộc về chính mình,
chúng ta không dựa vào khoa học kỹ thuật, chúng ta dựa vào sức mạnh của bản
thân!"
Người cầm đầu lớn tiếng nói.
Năm sáu người phụ họa theo, có cảm giác hơi hưng phấn.
Những người khác quay mặt nhìn nhau.
Một người hỏi: “Nhưng không có ăn, không có uống, chúng ta chỉ dựa vào bản
thân thì có thể làm được sao?"
"Yên tâm."
Người cầm đầu lấy ra một nắm hạt giống từ trong ngực rồi vẩy đầy xuống mặt
đất.
Chỉ thấy những hạt giống đó như có linh trí, tự động chui vào bùn đất, chỉ trong
ngắn ngủn mấy phút đã bắt đầu mọc rễ nảy mầm, lớn nhanh như thổi, nở hoa
kết quả.
Gió thổi tới.
Càng nhiều hạt giống bay ra ngoài từ trên cây, rơi lả tả khắp chốn hoang dã.
Càng ngày càng nhiều cây xanh đột ngột mọc lên từ mặt đất.
"Thần tích..."
"Trời ạ, ta không thể tin được c"
"Đây là thần tích!"
Mọi người sôi nổi hoan hô.
Người cầm đầu và những người khác nhìn nhau, đều đồn loạt gật đầu.
Hắn ta đang muốn nói cái gì thì bỗng nhiên, trong hoang dã lao tới một con sói.
Dã thú này cao chừng một mét, răng nanh nhọn hoắc, phía sau có mười mấy
đồng loại theo sát, chúng chậm rãi tới gần đám người bên này.
Vẻ mặt người nọ biến đổi, quát: “Mọi người cùng xông lên, xử lý chúng nó."
"Vạn tộc hư không, sinh ra bình đẳng."
Có người nhỏ giọng mà nói.
Lập tức có những người khác lớn tiếng nói: “Đây là dã thú, nó muốn ăn chúng
ta! Lúc này còn nói bình đẳng cái gì, tới đi, đều cùng xông lên!"
Đám người bắt đầu khẩn trương.

Ngay vào lúc đám sói kia muốn nhào lại đây, một mũi tên đột nhiên từ trên trời
giáng xuống, bắn nổ đầu con sói.
Những con sói khác đồng loạt rên rỉ một tiếng, sau đó xoay người bỏ chạy vào
chốn hoang dã.
"Là ai cứu chúng ta?"
Người cầm đầu lớn tiếng hỏi.
Trên bầu trời, vài tinh linh xinh đẹp đáp xuống, tiếp lời: “Nhân loại, chúng ta
cảm động trước lý niệm của các ngươi, bởi vậy tiến đến trợ giúp các ngươi một
tay."
-- Là chủng tộc hư không! Đây là chủng tộc khác đến từ hư không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK