Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dung hợp!"
Liễu Bình thầm lên tiếng.
Tên giao diện danh sách lập tức hiện ra thuyết minh mới: “Dung hợp xong!"
"Từ giờ trở đi, khi trang bị mặt nạ này, người sẽ đạt được hiệu quả sau đây:"
"Chúng thần Địa Ngục."
"Thuyết minh: Triệu hoán chúng thần Địa Ngục tiến vào mặt nạ này, chúng sẽ
căn cứ vào tình hình chiến đấu trước mặt, giao cho mặt nạ một thần thông nào
đó thuộc về quỷ thần Địa Ngục, nhằm trợ giúp người vượt qua cửa ải khó
khăn."
"-- Mỗi lần sử dụng hao phí hai mươi điểm công đức."
"-- Các loại năng lực của chúng thần Địa Ngục là tượng trưng tà ác, có tội
nghiệt sâu sắc."
Liễu Bình nhìn thoáng qua công đức của mình, trong lòng trở nên kiên định.
Trong Hoàng Tuyền đạo lại có bảo bối như vậy? Nhất định là khó khăn lắm Lý
Trường Tuyết mới có được nó... Vậy không thể phụ lòng tốt của nàng được.
Liễu Bình ngẩng đầu, không chút do dự mà phát động “Thượng Khuy Thiên
Đạo”.
So ra thì mỗi lần sử dụng năng lực này chỉ cần hao phí mười điểm công đức,
càng có lời hơn “Chúng thần Địa Ngục”.
Đầu tiên hắn nhìn nhìn thi thể kỳ quái kia, lại nhìn thoáng qua lão giả tóc bạc,
vô số suy nghĩ không ngừng lướt qua trong lòng.
May mắn chính là quẻ thuật và sức mạnh hạt giống của hắn kết hợp, cho ra đời
năng lực “Thượng Khuy Thiên Đạo”.
Ở có thể thấy được trong vòng mười phút, Lý Trường Tuyết các nàng sẽ không
có nguy hiểm.
Chừng mười phút sau, lão giả tóc bạc sẽ rút ra một thẻ bài khác, đó mới là bước
ngoặt của vụ đánh cược này Một khi đã vậy -- Liễu Bình nhìn lướt qua sách thẻ.
"Lilith."
Hắn truyền âm.
"Ta ở đây, Liễu Bình."
Giọng nói của Lilith vang lên.
"Triệu hoán Bạch Lang trở về, đặt ở ngoài cửa."
"Được."
Một giây sau.
ề ế ế
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Lão giả tóc bạc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Một thẻ bài của ta đã trở lại."
Liễu Bình nhún nhún vai, đứng dậy đi mở cửa.
Quả nhiên Bạch Lang đang đứng ngoài cửa.
"Chủ nhân, ta có việc bẩm báo."
Bạch Lang nói nhỏ một câu.
Liễu Bình quay đầu lại liếc nhìn lão giả tóc bạc một cái.
"Xin cứ tự nhiên, nhưng hãy mau chóng trở về, nếu không người sẽ cho rằng ta
động tay chân gì trong ván bài đấy."
Lão giả tóc bạc mỉm cười và nói.
Liễu Bình khép cánh cửa lại, đứng trên hành lang, hạ giọng mà hỏi: “Thế nào?
Tìm được bọn họ chưa?"
"Để lại tin tức ở tiểu thế giới chung của chúng ta, có lẽ chỉ cần bọn họ nhìn thấy
thì sẽ lập tức liên hệ với ta."
Bạch Lang nói.
Liễu Bình ấn tay lên Trấn Ngục Đạo.
Phát động “Hư thần"
!
"-- Triệu hoán một người khác của thời không song song, chiến đấu vì người
trước khi người xuất đao, hơn nữa có thể tan đi vào bất cứ lúc nào."
Chỉ thấy trên người hắn hiện ra một bóng mờ, nhanh chóng hóa thành dáng vẻ
của hắn.
"Ngươi và Bạch Lang cùng đi vào, khi cần thiết, Bạch Lang có thể gia nhập
chiến đấu, mười phút sau ta sẽ trở lại."
Liễu Bình nói nhanh.
"Được!"
Bạch Lang đáp.
"Không thành vấn đề."
Một Liễu Bình khác nói.
Liễu Bình duỗi tay sờ một cái, đeo mặt nạ Ác Qủy lên trên mặt, xuyên qua hành
lang thật dài, quẹo qua một cua quẹo rồi biến mất tăm hơi.
Một Liễu Bình khác đẩy cửa ra, dẫn theo Bạch Lang đi vào mật thất.
Lão giả tóc bạc nhìn Bạch Lang thêm vài lần, kinh ngạc nói: “Thì ra là một
thích khách trình độ Kỳ Quỷ... Không thể không nói, thẻ bài trên tay ngươi
đúng là không tồi."
ễ ồ ố
Một Liễu Bình khác ngồi xuống, mặt mang nụ cười mà nói: “Đương nhiên, hiện
tại chỉ xem rốt cuộc ai có thể giành được thắng lợi trong vụ đánh cược này."
Liễu Bình nhanh chóng xuyên qua hành lang.
Mười phút! Hắn chỉ có thời gian mười phút! Nếu có thể tìm được Yana, hắn chỉ
cần thoát khỏi lão giả tóc bạc là có thể lập tức rời đi, trở lại Vĩnh Dạ.
Vĩnh Dạ to lớn, gần như vô biên vô tận, chỉ cần hắn mang theo mọi người đi
một hồi, Medea cũng đừng mong tìm được hắn nữa! Suy nghĩ của Liễu Bình
chợt lóe.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: “Ngươi hao phí mười điểm công
đức, phát động chúng thần Địa Ngục”."
Giây tiếp theo.
Một tiếng vang ồn ào truyền đến.
"Này này này -- Có nghe thấy không?"
Có người lên tiếng trong chiếc mặt nạ.
"Có thể nghe."
Liễu Bình nói.
"Chúng ta là chúng thần Địa Ngục, hiện tại phục vụ người hết sức trung thành --
xin hỏi người cần dạng năng lực gì?"
Giọng nói kia hỏi.
"Ta muốn tìm người."
Liễu Bình nói.
Mặt nạ truyền đến một loạt tiếng nghị luận.
"Nghe đây, người biết diện mạo của người kia không?"
Một thanh âm khác hỏi.
"Không riêng gì diện mạo, ta biết chiều cao cân nặng của nàng, thậm chí biết
luôn cả thuật pháp và năng lực mà nàng am hiểu."
Liễu Bình nói.
Mặt nạ lại vang lên một trận nghị luận.
Bỗng nhiên, mặt ác quỷ trên mặt nạ lại lật qua, hóa thành một gương mặt mới.
Gương mặt quỷ vật đó có vẻ -- Nhiều ít gì cũng có chút phóng đãng.
Nhưng khi người thật sự nhìn chăm chú vào nó, nó lại làm ra vẻ mặt hung thần
ác sát.
Giọng nói thứ ba vang lên từ mặt nạ: “Được, hiện tại đi tìm nàng đi!"
Trong lòng Liễu Bình bỗng sinh ra một loại cảm ngộ, cùng lúc đó, danh sách
cũng bắt đầu tiến hành thuyết minh tương ứng: “Chúng thần Địa Ngục giao cho
ngươi một loại năng lực quỷ thần:"
"Theo Đuôi."
"Chỉ cần người nghĩ đến bộ dáng vẻ và năng lực đặc thù của người kia thì sẽ
cảm ứng được vị trí của nàng."
"-- Si quỷ đến từ Địa Ngục."
Liễu Bình đứng tại chỗ, thoáng cảm ứng một chút, trong lòng bỗng sinh ra cảm
ứng mơ mơ hồ hồ đối với vị trí nào đó.
Có hiệu quả! Liễu Bình vừa đi về phía trước, vừa nói với mặt nạ: “Này, tên
năng lực của các ngươi nghe có vẻ kỳ kỳ quái quái, có suy xét đến vấn đề hình
tượng hay không."
Mặt nạ truyền đến một giọng nói: “Vậy ngươi nói nên gọi là gì?"
"Để ta suy nghĩ thử ––"
Qua một hơi hở.
Liễu Bình mở miệng nói: “Vậy kêu “Chúng ta xuyên qua núi và biển rộng đi
đến mộng đẹp xa xôi chỉ vì tìm kiếm một ánh trăng sáng trong lòng."
Một trận trầm mặc kéo dài.
"Quá dài, huynh đệ."
"Hơn nữa chúng ta không văn nghệ như vậy."
"Đúng vậy, ước nguyện ban đầu của năng lực này cũng không phải đơn thuần
như vậy."
Mặt nạ quỷ thần nghị luận.
Lúc này Liễu Bình đã chạy tới trước của một mật thất.
Phanh! Cánh cửa mở ra.
Nữ sĩ Thống Khổ nắm một thanh chủy thủ chắn ở trước ngực, một bàn tay khác
ôm Yana đang hôn mê bất tỉnh.
"Các hạ ——"
Nàng ta sắc mặt trắng bệch mà nói.
Vị đại nhân này chính là tồn tại có thể chống chọi với vị lão thần linh kia.
Tại sao hắn lại ở chỗ này? Liễu Bình nhìn hai tỷ muội, tâm tư xoay chuyển,
nhiều ít gì cũng hiểu được.
"Ta không có ác ý, đúng rồi, chúng ta đi vào rồi nói sau."
Hắn bước ra một bước về phía trước, đi vào mật thất rồi đóng cửa lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK