“Đao này không tồi, ta chưa bao giờ gặp qua."
Thượng để tán dương.
"Động tĩnh quá lớn, chúng ta phải đổi địa điểm thôi."
Liễu Bình nói.
Thân thể hắn chợt lóe rồi lướt ra khỏi chuồng ngựa.
Lúc này hư không khẽ động, một người đi ra, đứng ở đối diện Liễu Bình.
-- Tuy đợt giết chóc vừa rồi chỉ xảy ra trong chớp mắt ngắn ngủn, nhưng vẫn
khiến người ta nhìn trộm.
Đây là một nam tử trên lưng có cánh chim màu đen.
Thân trên hắn ta trần trụi, cơ bắp cả người như điêu khắc ra, tay trái bắt lấy một
cây violon màu đen, tay phải cầm cây vĩ giống như cầm kiếm.
Mắt và màu tóc của hắn ta đều vàng ròng, nhìn có vẻ cực kỳ mê người.
"Lucifer... Cẩn thận, sức mạnh trên người hắn làm ta cảm thấy xa lạ."
Thượng để căng thẳng mà nói.
Liễu Bình giật mình, chậm rãi nhích qua bên cạnh, có ý đồ tránh lệch khỏi vị trí
của đối phương.
Lucifer là thiên sứ mạnh nhất bên cạnh thượng đế, bị trục xuất xuống địa ngục
tuyệt đối không phải chỉ vì chút tiền tài.
Đây chỉ là lý do ngoài mặt mà thôi.
Thượng đế toàn trí toàn năng, làm việc gì nhất định cũng có thâm ý, sẽ không
dễ nhìn ra manh mối.
Chỉ nghe Lucifer mở miệng nói: “Mặc kệ ngươi là ai, cũng mặc kệ người dùng
cách gì trốn trong bóng tối, ta hy vọng người nhanh chóng rời khỏi địa ngục."
Liễu Bình không lên tiếng, chậm rãi tránh đi hắn ta, đi tới bãi cỏ bên cạnh
chuồng ngựa.
Hắn đứng sau lưng Lucifer.
Còn Lucifer vẫn không nhìn thấy hắn -- Lucifer nhìn chuồng ngựa và nói: “Ta
cảm nhận được sức mạnh thần thánh trên người ngươi, ngươi nhất định là đồng
bào của ta."
"Ta chỉ có thể giúp người lần này, nếu lần sau lại gây ra động tĩnh thì ta cũng
không còn cách nào."
"Nhất định phải cẩn thận!"
Tiếng nói vừa dứt.
Hắn ta nâng cây vĩ lên, kéo ra một âm phù cao vút trên cây đàn.
ắ ấ
Trong nháy mắt âm nhạc vang lên, đã không thấy tăm hơi Lucifer đâu nữa.
Đông! !! Một tiếng va chạm thật lớn mà nặng nề vang lên.
Cả chuồng ngựa ầm ầm nổ tung, hóa thành những mảnh vỡ nhỏ vụn rơi rụng
khắp bốn phương tám hướng.
Một bóng dáng mơ hồ đứng ở vị trí ban đầu của chuồng ngựa.- - Là quái vật
hình người kia! Rõ ràng nó đã bị Liễu Bình dùng một đao chặt thành nhiều
khúc, hiện tại lại êm đẹp xuất hiện ở vị trí tử vong.
"Ta có thể cảm giác được... Cái tên giết ta đang ở gần đây, nhưng ta không biết
rốt cục hắn ở vị trí nào."
Quái vật nói với giọng điệu buồn rầu.
Nó bước từng bước một đi ra khỏi mảnh phế tích đầy đất, bất tri bất giác đã tới
trước mặt Liễu Bình.
"Thật là kỳ quái, rốt cuộc là ở nơi nào chứ?"
Nó tiếp tục nói.
Từng trường trảo sắc nhọn nở rộ ra từ tấm lưng đầy vết máu của nó, không
ngừng vung vẫy, cứ như chuẩn bị xé rách tất cả kẻ địch vào bất cứ lúc nào.
"Loại cảm giác này... Như những quái vật Ác Mộng cao cấp đó."
Liễu Bình nhìn chằm chằm vào đối phương mấy phút.
Cuối cùng hắn xác nhận đối phương thật sự không nhìn thấy hắn, cũng xác thật
bị “Đặc hiệu sư"
che giấu đi.
Nhưng con quái vật này lại có thể tìm được chính xác vị trí của hắn.
Chỉ là nó cũng không rõ điểm này! Liễu Bình trực tiếp thu đao lại, lui từng bước
một về phía sau, sau đó đi đến bể phun nước trước lâu đài.
Quái vậy như cảm nhận được cái gì, lập tức nói: “Hình như đi rồi -- ta phải đuổi
kịp, sớm muộn gì ta cũng tìm được hắn, ăn luôn huyết nhục của hắn."
Nó vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây, hoàn toàn không phát hiện được tung tích
của Liễu Bình, rồi lại trùng hợp đi đúng hướng, bước theo Liễu Bình đến trước
bể phun nước.
"Ngươi nói xem rốt cục con đường kia ở nơi nào?"
Liễu Bình liếc nhìn quái vật một cái, thầm lên tiếng hỏi vào hư không.
"Vào thành bảo, cứ đi thẳng vào bên trong, lúc sắp đến ta sẽ nói cho ngươi
biết."
Thượng để nói.
Liễu Bình lập tức đi đến lâu đài.
Trong mơ hồ, con quái vật kia như cảm nhận được, nó mở miệng nói: “Hình
như hắn từng dừng lại ở chỗ này, nhưng rồi lại rời khỏi."
ổ ễ ầ
Nó lại đuổi kịp bước chân của Liễu Bình lần nữa.
Một người một quái vật không ngừng đi tới phía trước.
Chỉ chốc lát sau, Liễu Bình đã tới cổng chính của lâu đài.
"Chúa tể toàn trí toàn năng, tiến vào cổng chính địa ngục từ nơi này thì bên
trong sẽ có cái gì nghênh đón chúng ta?"
Liễu Bình hỏi.
"Bên trong là một đại điện, do chó ba đầu trấn thủ, còn có giám ngục trưởng
thẩm phán và nhóm vệ sĩ Minh Hà."
Thượng để không cần nghĩ ngợi đã đáp.
Liễu Bình đẩy cửa ra.
Chỉ thấy bên trong cánh cửa cũng không có đại điện gì, càng không có chó ba
đầu và quan giám ngục.
Một cây cầu nổi đứt gãy đang nổi bồng bềnh trên Huyết Hà đầy các thi hài, kéo
dài đến một nơi không rõ trong làn sương huyết đang tuôn trào.
Liễu Bình thổi tiếng huýt sáo.
"Những quái vật Ác Mộng đó đã thay đổi nơi này quá nhiều, mà ta đang nằm
trong trạng thái tử vong, tất nhiên không biết được tình huống bên trong."
Thượng để nói với giọng điệu không hề có vấn đề.
"Được thôi, xem ra đây là một lần thăm dò hoàn toàn mới."
Liễu Bình nói.
"Không!"
Con quái vật vẫn luôn đi theo bên cạnh phát lên tiếng thét chói tai thống khổ.
Trong nháy mắt cánh cửa địa ngục mở ra, nó như chịu kích thích gì đấy, ôm đầu
tru lên: “Tuyệt đối đừng tiến vào địa ngục nữa, ta thà vĩnh viễn ở bên ngoài!"
Nó quay đầu bỏ chạy.
Liễu Bình nhất thời không biết nói gì.
Rõ ràng mang bộ dạng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta, kết quả... Là vậy đó
hả?
"Chúa tể toàn trí toàn năng, hình như địa ngục đã hoàn toàn thay đổi, người tin
mình còn có thể tìm được con đường nhỏ bí ẩn kia sao?"
Hắn hỏi.
Thượng để không đáp lại.
Liễu Bình xoay người, nhìn lại con quái vật đang tháo chạy kia.- - Con quái vật
này chạy ra từ trong địa ngục.
Nó nhất định biết cái gì đó!
"Andrea."
ễ
Liễu Bình nói nhỏ.
"Cho ngươi."
Andrea nói.
Trong hư không hiện ra một thanh trường kiếm cổ xưa mà hoa lệ.
"Kiếm thuật à, ta rất ít dùng kiểm, nhưng may mà có chiều kia của Lý Trường
Tuyết--"
Liễu Bình nắm lấy trường kiếm, chém ra từng kiếm quang không ngừng chấn
động.
Là Bí Kiếm Chấn Trảm! Đây là kiếm thuật hắn sáng tạo cho Lý Trường Tuyết,
gia nhập vào Quy Tàng Nhất Thắng Võ Cực Kinh, bởi vậy Liễu Bình sẽ tự động
nắm giữ huyền bí trong đó.
Lại thấy con quái vật kia vừa chạy đến bãi cỏ thì lập tức bị một kiếm quang
trảm bay lên giữa không trung.
Trong nháy mắt nó bay lên, trong hư không dần hiện ra mấy chục kiểm quang
không ngừng vung trảm lên người nó, cứ chém liên tục mấy trăm kiếm, sau đó
mới lặng lẽ tan đi.
Liễu Bình thả trường kiếm lại vào hư không, nói: “Cho ta một sợi dây thừng
cứng cỏi."
"Được."
Andrea nói.
Danh Sách Chương: