Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các hạ còn tình báo nào muốn biết nữa không?"
Thương nhân tình báo hỏi.
"Tạm thời đừng bàn đến vụ làm ăn tiếp theo, ta muốn hỏi một chút, lộ tuyến
đánh dấu trên bản đồ này thật sự dẫn đến cuối Vĩnh Dạ sao? Có thể xuất hiện
sai lệch gì không?"
Liễu Bình hỏi.
"Ngài thực cẩn thận."
Thương nhân tình báo nói.
"Không thể không cẩn thận, lỡ như ta tiêu tốn vô số thời gian tinh lực, kết quả
lại đi lầm đường, vậy thì xong rồi."
Liễu Bình cười nói.
"Để ta nói cho ngài đi, bản đồ này tuyệt đối không có sai lệch."
Thương nhân tình báo nói.
Tươi cười trên mặt Liễu Bình dần dần biến mất.
Không đúng.
Gã này đang nói dối.
Còn chưa có ai có thể nói láo mà không bị phát hiện trước mặt hắn.- - Dám
dùng một tấm bản đồ giả, lừa đi tất cả thẻ bài trái cây trên tay hắn? Liễu Bình
thấp giọng mà nói: “Ta từ bỏ tấm bản đồ, xin trả trái cây lại cho ta."
Thương nhân tình báo đột nhiên đứng lên và nói: “Sao có thể? Ngươi đã xem
qua bản đồ, giờ lại nói không cần, người đang trêu chọc ta sao?"
"Bản đồ là giả."
Liễu Bình nói.
"Không có khả năng, bản đồ này là tổ chức của chúng ta tỉ mỉ chế tác, tuyệt đối
không sai được!"
Thương nhân tình báo nói.
Chân mày Liễu Bình cau lại.
Lại là nói dối.
Hắn có thể cảm ứng được mỗi khi đối phương nói dối.
"Trùng hợp là ta có một loại năng lực phân biệt thật giả, cho nên không cần gạt
ta, nếu không hậu quả khó nói lắm đấy."
Liễu Bình nhẹ nhàng đặt tay lên Ảo Tưởng chi Nhận, nói khẽ một câu.
ắ ễ ẫ
Thương nhân tình báo nở nụ cười.- - Tuy cách hắc ảnh, nhưng Liễu Bình vẫn
cảm giác gã thật sự cười một tiếng.
"Người đâu, nơi này có kẻ gây chuyện."
Thương nhân tình báo vẫy tay ra sau lưng.
Một ảo ảnh lặng lẽ xuất hiện.
Đó là ảo ảnh của Liễu Bình, lơ lửng ở giữa không trung, không ngừng run rẩy
giống như động kinh.
Khi thương nhân tình báo nói xong câu đó thì đao trong tay ảo ảnh lập tức chém
xuống.
Một đao.
Lôi quang lóe tới xuyên thấu thân thể thương nhân tình báo, trực tiếp đánh vào
vách tường cuối con phố, chém dọc qua con đường, tạo ra một khe rãnh sâu
không thấy đáy.
Đạo thuật Kỳ Quỷ Chiến Trảm.
Từ đầu tới cuối, Liễu Bình chỉ ngồi trước bàn không nhúc nhích, chuẩn bị ứng
phó mọi tình huống vào bất cứ lúc nào.- - Đây là giá trị của Ảo Tưởng chi
Nhận.
Chỉ cần im lặng suy nghĩ trong lòng thì có thể làm ảo ảnh thay hắn ra chiều, bản
thể không cần tự xông vào nguy hiểm.
"Ta nói lần cuối, trả thẻ bài lại cho ta."
Liễu Bình nói.
Thương nhân tình báo nhìn nhìn cánh tay trái của mình.
Gã hoàn toàn không phản ứng kịp một đao vừa rồi thì đã bị chặt đứt một cánh
tay.
Là nhân vật tàn nhẫn! Đáng chết, rõ ràng gã đang bán mạng cho tổ chức ở đây,
vì sao không có lấy một bảo tiêu? Chung quanh vốn nên có ít nhất ba gã tay
đấm canh phòng.
Nhưng mà -- Người đâu? Thương nhân tình báo cắn chặt răng, quyết định
không ăn thiệt thòi trước mắt.
"Trả cho người, nhưng người nghĩ kỹ, đắc tội tổ chức của chúng ta thì không có
kết cục tốt."
Gã kiên cường nói.
Trên bầu trời.
Chừng mười một bóng đen hiện lên.
"Là người của tổ chức! Ha ha, người chết chắc rồi!"
Thương nhân tình báo vui mừng nói.
Gã ta phất tay lên không trung, la lớn: “Này, nơi này có một tên muốn chết!"
ẳ ấ
Ai ngờ mười bóng đen kia nhìn cũng chẳng thèm nhìn nơi này, tất cả vội vàng
bay tới hướng khác.
Thương nhân tình báo ngẩn ngơ, bỗng ý thức được có chút không thích hợp.
Thật sự không thích hợp -- Vừa rồi đã có mấy nhóm người bay đến hướng đó.
Hiện tại lại có một đám cao thủ bay qua.
Cẩn thận đếm thì tổ chức đã lấy ra tất cả thực lực.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà gã bị người ta chém đứt cánh tay cũng không
có kẻ nào đi lên hỏi một câu? Thương nhân tình báo đang kinh nghi bất định thì
chợt cảm thấy cổ mình lạnh lẽo.
Một ảo ảnh đứng ở phía sau, đặt một thanh đao lên cổ gã, sức lực bất động.
"Ta cần phương pháp đi đến cuối Vĩnh Dạ, hy vọng người lấy tình báo chân
chính ra, đừng gạt ta nữa."
Liễu Bình nói.
Chuôi đao này nhẹ nhàng dùng chút lực.
Máu tươi nhanh chóng lan tràn từ cổ gã, nhỏ giọt xuống bên dưới.
Trên mặt thương nhân tình báo hiện ra nụ cười khổ.
Vốn tưởng là tay mơ, ai biết là nhân vật tàn nhẫn, lại trùng hợp gặp phải lúc tổ
chức xảy ra vấn đề.
Lần này thiệt thòi lớn rồi.
Gã vội vàng mở miệng nói: “Các hạ, ngài nhất định là vừa tỉnh lại từ Mộng
Cảnh không bao lâu, căn bản không biết tình hình của thế giới Vĩnh Dạ."
"Đúng thế."
Liễu Bình nói.
"Vĩnh Dạ có diện tích rộng lớn vô ngần, cho dù dựa vào phương thức nhanh
nhất liên tục phi hành mấy chục năm cũng không đến được điểm cuối, ngài cảm
thấy tổ chức như chúng ta có thể biết được tình báo trình độ này sao?"
Thương nhân tình báo nói.
Lại nói dối.
Ánh mắt Liễu Bình hơi đanh lại, lạnh nhạt nói: “Ngươi lại đang gạt ta."
Thương nhân tình báo ngẩn người.
Thực sự có người có thể thấy được người khác nói dối hay thật sao? Tiểu tử này
lợi hại.
Ánh mắt thương nhân tình báo chớp động, lập tức nói: “Cấp bậc của ta quá
thấp, không thể biết tình báo về điểm cuối Vĩnh Dạ, nếu các hạ thực sự có hứng
thú, không bằng đi đến tòa nhà đếm ngược thứ năm trên con phố thứ hai bên tay
trái phía Nam, nơi đó là trụ sở cao tầng của tổ chức chúng ta, ngài có thể hỏi
thăm ở nơi đó."
Nói thật.
Lần này rốt cuộc cũng nói thật.
Tuy là nói thật, nhưng trong chuyện này nhất định ẩn chứa hung hiểm lớn nhất.
Cao tầng của một tổ chức đương nhiên là mạnh nhất.
Hắn qua đó, nếu đánh không lại đối phương thì kết cục nhất định thực thể thảm.
"Giỏi cho kể một cái gây ông đập lưng ông."
Liễu Bình nói.
"Các hạ, ngài phải biết rằng tình báo cao cấp như vậy chỉ có thể tìm cao tầng
của chúng ta."
Thương nhân tình báo lắc đầu, nghiêm túc nói.
Ánh đao chém qua.
Đầu bay lên, lăn xa xuống góc tường.
Chung quanh lập tức rơi vào ầm ĩ.
Liễu Bình tùy tiện vung tay lên, dùng tay áo càn khôn thu lấy thi thể đối
phương, lúc này mới đứng lên, ấn đao, xuyên qua những chỗ ngồi náo nhiệt,
bước lên con phố.
Những hắc ảnh trên chỗ ngồi đó đều đang quan sát hắn.
Nhưng không có người ra tay.
Chỉ có một hắc ảnh cười to và nói: “Ngươi có phiền phức rồi!"
Liễu Bình đứng lại, lớn tiếng hỏi: “Các ngươi ai biết làm sao đi đến cuối Vĩnh
Dạ? Ta chỉ cần tình báo này."
Các hắc ảnh yên lặng câm nín.- - Xem ra không ai biết cả.
Hay bọn người này đang coi hắn trở thành một người chết.
Bọn họ chỉ chờ hắn chết đi, hơn nữa không muốn liên lụy dính vào gút mắc với
tổ chức kia.
Ánh mắt Liễu Bình quét qua một vòng.
Vẫn không có người đáp lại.
Hắn lập tức đi ra ngoài, đứng trên đường phố, phân biệt phương hướng rồi đi về
hướng phía Nam.
Càng đi về phía Nam thì càng yên tĩnh.
Trên đường phố, cả hắc ảnh cũng ít đi rất nhiều.
Chờ Liễu Bình đến tòa nhà đếm ngược thứ năm trên con phố thứ hai bên tay trái
phía Nam thì chung quanh đã không còn kẻ nào.
"Là nơi này."
Hắn đi lên trước, gõ gõ cửa.
"Mời vào."
Trong cánh cửa truyền đến một giọng nữ.
Liễu Bình dừng lại.
Qua chừng mấy phút, hắn mới đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy trong cánh cửa là một mặt cỏ, có mấy cái bàn đặt đầy đồ vật, lại có
một đống ghế dựa, nhìn ra được đã từng có rất nhiều người ngồi ở chỗ này.
Trĩ Thiên Nữ ngồi xổm trên một cái ghế, trong tay thưởng thức một cái đầu lâu
mọc hai sừng, miệng thì hỏi: “Liễu Bình, ta đội cái đầu lâu này có đẹp không?"
Á đội cái đầu lâu hai sừng lên đầu, quay đầu lại nhìn về phía Liễu Bình, lộ ra nụ
cười ngọt ngào.
Chung quanh không có một bóng người.
Chỉ có trên cái bàn bên cạnh Trĩ Thiên Nữ chất đầy các loại trái cây màu sắc
khác nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK