"Này! Ngươi chỉ có một người, đối diện đều là chức nghiệp giả tinh thông chiến
đấu của nhân loại, người được không vậy!"
Liễu Bình vội vàng hô lên.
Người tí hon đột nhiên dừng lại.
Nó nhìn mấy ngàn người trùng trùng điệp điệp phía đối diện, nói với giọng the
thé: "Một mình ta thì đương nhiên đánh không thắng, nhưng không thể thua khí
thế được đâu, đồng nghiệp!"
Giữa không trung đột nhiên vang lên tiếng cười điên cuồng của niệm quỷ.
"Một tên lớn chùng ngón cái, đây chính là chúng sinh người thu thập sao?
Ngươi nhất định sẽ thua!".
Liễu Bình mắt điếc tai ngờ, ngồi xổm xuống bên cạnh người tí hon, nói nhỏ:
"Ta nhớ nhân số của các ngươi không ít, sao chỉ có một người đến vậy?"
Người tí hon kia hạ giọng đáp lại: "Ta là người đầu tiên thức tỉnh, những người
khác còn đang ngủ say."
"Vậy làm sao bây giờ? Ta không thể ra tay trong trận này, một mình người
đánh, chẳng phải là thua rồi sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Nếu như thế thì chúng ta phải tranh thủ một chút thời gian, chờ những người
khác tỉnh lại rồi sẽ giao chiến với đối phương."
Người tí hon nói.
Tranh thủ thời gian? Niệm quỷ nghe thấy lời này thì lập tức quát: "Xông lên,
giết tên tiểu nhân kia đi!"
Chúng chức nghiệp giả cùng phát ra tiếng tru lên điên cuồng, cầm vũ khí lên
xông về hướng người tí hon.
Liễu Bình nhìn thoáng qua.
Xong Đối phương có ma pháp sư, kỵ sĩ, võ đạo quyền sư, tay bắn tỉa, thương
đấu sư, đạo sĩ, kiếm khách, khu ma sư... Vô số chức nghiệp giả phi nước đại tới
đây.
Một giây sau -- Người tí hon đột nhiên nhảy dựng lên.
Hành động của nó cực kỳ linh hoạt, chỉ nhẹ nhàng vọt tới đã bay lên giữa không
trung, rơi lên trên phù văn tỏa ra hắc quang kia.
Đây chính là phù văn hiến hóa của "Khế ước chiến trận Kỳ Quỷ"! Người tí hon
ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát phù văn một lúc, sau đó nhảy dựng lên rồi
lớn tiếng nói: "Dựa theo quy tắc, đối phương phát động 'Khế ước chiến trận Kỳ
Quỷ để tiến hành khiêu khích, bên ta sẽ có thể quyết định phương thức đầu tiên
của trận chiến này!"
ế ế ế
"Không sai, nếu các ngươi không lựa chọn, khế ước sẽ tự mặc định là trực tiếp
chém giết -- Trên thực tế đây cũng là phương thức phân chia thắng bại nhanh
nhất."
Niệm quỷ nói với giọng ồm ồm.
"Liễu Bình! Mau, chúng ta có thể chọn phương thức chiến đấu!"
Người tí hon la lớn với Liễu Bình.
Không ít chức nghiệp giả sử dụng súng và pháp trường trên mặt đất đã bắt đầu
xạ kích về phía nó.
Người tí hon chật vật trốn tới trốn lui, nhiều lần thiếu chút nữa đã bị đánh trúng.
"Một mình người đối phó với nhiều người như vậy –– Ta chọn phương thức
chiến đấu nào mới có thể giúp được ngươi?"
Liễu Bình vội vàng hỏi.
Niệm quỷ cười lạnh nói: "Đây là ưu thế áp đảo, cho dù các ngươi chọn thể nào
cũng không có tác dụng!"
Người tí hon né tránh một ánh hàn băng, lớn tiếng đáp lại: "Đồ đần, ngươi mau
chọn phương thức chúng ta sở trường nhất để phân chia thắng bại!"
"Các ngươi sở trường nhất là cái gì?"
Liễu Bình vội vàng hỏi.
"Ta không tiện nói, ta đã nhìn lén khế ước, nhắc nhở người thì chẳng khác nào
phá hỏng công bằng, ngươi sẽ xong đời!"
Người tí hon vội vội vàng vàng hô.
Liễu Bình nhắm lại mắt.
Bắt đầu từ lần đầu tiên hắn gặp phải yêu tinh, mãi cho đến lần cuối cùng nhìn
thấy bọn chúng.
Bọn chúng thích làm cái gì nhất? Chuyện bọn chúng tự hào nhất là cái gì? Bỗng
nhiên.
Một ánh chớp chợt lóe lên trong đầu Liễu Bình.
Hắn nhớ tới một sự kiện.
Nhưng mà... Chẳng lẽ thật sự có thể làm như vậy? Mắt thấy người tí hon đứng
trên phù văn màu đen bị mưa bom bão đạn đánh lung lay sắp đổ, cuối cùng Liễu
Bình lại không suy nghĩ tiếp, vội lớn tiếng hô lên: "Ta chỉ định hình thức quyết
đấu của cuộc chiến đấu này là --"
"Chơi trốn tìm!"
Tất cả âm thanh yên tĩnh lại.
Giữa không trung đột nhiên vang lên tràng cười điên cuồng của người tí hon:
"Ha ha ha, ta là Tất Thổi - Người đoạt huy chương đồng giải khách mời cuộc thi
bịt mắt trốn tìm!"
ẩ ế ẩ
"Chuẩn bị chịu chết đi! Lũ ngu xuẩn!"
“Hắc nha hắc! Hắc! Hắc! Hắc!"
Người tí hon bước chậm trên đường phố, thỉnh thoảng ngâm nga cười nhỏ, nhảy
điệu clacket đơn giản.
Khi đi đến một thùng rác, nó dùng bàn tay gõ gõ lớp ngoài kim loại của thùng
rác, khi thùng rác phát ra tiếng vang giàu tiết tấu “Thùng thùng bang -- thùng
thùng bang --"
thì người tí hon lớn tiếng ca hát: “YO-Sự trốn tránh non nớt của các người làm
người ta nhìn không thoải mái."
"Đừng mong giở trò bịp bợm, cho dù là Druid hay là thuật biến hình."
"Nói về trốn tìm thì ta sẽ không hồ đồ,"
"Thùng thùng bang --"
"Thùng thùng bang --”.
Thùng rác chấn động một hồi.
Hai con chuột nhảy ra từ trong đó, hóa thành một đại hán đội mũ sừng hươu và
một nam nhân cầm ma trường trong tay.
"Đào thải!"
Người tí hon khinh thường nói.
Nó vừa khiêu vũ, vừa đi dọc theo con đường dài hướng về phía trước.
Liễu Bình cắm đôi tay vào túi, đứng trên quảng trường đằng xa và nói: “Xem ra
ván này là ta thắng."
"Không"
Niệm quý phát ra tiếng nói ồm ồm: “Ta có mấy nghìn thủ hạ, nó phải tìm ra hết
mới tính thắng, huống chi đợi chút nữa đến phiên nó trốn, thủ hạ của ta đi tìm --
Bọn chúng nhất định có thể tìm ra nó."
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi,"
Liễu Bình lắc đầu nói, “Xin lỗi ta không tiếp được, lát nữa gặp lại."
Thân thể hắn chợt lóe rồi hoàn toàn đi vào hư không.
Phía bên kia.
Dưới lòng đất.
Liễu Bình đi ra từ toilet, trở lại trong đại sảnh rồi ngồi xuống.
Lehman nghiêm túc nói: “Có một niệm quỷ cường đại xuất hiện."
"Hả?"
Liễu Bình nhìn lại hình ảnh thực tế ảo.
Chỉ thấy một rồi lại một khuôn mặt nhân loại đờ đẫn đang xuất hiện từ các nơi
trong phế tích.
ề ấ
“Những người này đều bị niệm quỷ ăn, hiện tại bọn họ xuất hiện có nghĩa là
niệm quỷ đã có mặt trên mặt đất."
Lehman đứng ngồi không yên mà nói.
"Chỉ cần chúng không xuống dưới là được, người cần gì phải lo lắng?"
Liễu Bình hỏi.
Danh Sách Chương: