Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở đâu?
Liễu Bình không nói lời nào.
Hắn đi qua lại vài vòng, sau đó bỗng đứng lại, lắc đầu và nói: “Không, chúng ta
phải đi tìm ả."
"Sao lại đi tìm ả?"
Andrea giật mình và nói.
"Trừ phi người dùng thẻ bài “Thánh bia cấm kỵ kia, nếu không tuyệt đối không
có hy vọng chiến thắng nó."
Nữ sĩ Huyền Bí nhắc nhở.
"Đúng vậy, nhưng Vĩnh Dạ quá rộng lớn, chúng ta không thể thấy một tên tù
nhân thì móc thẻ bài này ra cho đối phương xem ——"
Liễu Bình tiếp tục nói: “Tựa như ngài nói, các tù nhân đều có bí mật và sức
mạnh mà người khác không hiểu được, có lẽ có tù nhân có thể ngăn cách thẻ bài
này, có lẽ có từ nhân có thể lấy phương thức không thể đoán trước tung ra công
kích, làm ta không thể dùng thẻ bài này thì sao?"
"Con đường sau này sẽ càng khó đi."
Hai nữ tử cùng rơi vào trầm tư.
Giây lát sau.
Nữ sĩ Huyền Bí nói: “Ý của ngươi là..."
"Á ta tuy cường đại, nhưng vừa thấy là biết đã bị thẻ bài trong tay ta khắc chế,
không có thủ đoạn nào để đối phó ta."
Liễu Bình nói.
"Sao ngươi biết ả không có cách nào đối phó ngươi?"
Andrea hỏi.
"Bởi vì ả chịu thua -- Ả vốn muốn ăn chúng ta, nhưng cuối cùng lại đưa chúng
ta trở về, thậm chí trả lại cả mảnh đất này nữa."
Liễu Bình nói.
Andrea do dự nói: “Vậy --”.
"Chúng ta phải đi tìm ả."
Liễu Bình kiên định nói.
"Ngươi muốn thu phục ả sao?"
Nữ sĩ Huyền Bí hỏi.
ồ ầ
"Không sai, thêm một tồn tại quỷ dị mà cường đại như vậy cùng đi tới thì phần
thắng của chúng ta sẽ tăng thêm một ít.”.
Liễu Bình nói xong thì lập tức phân biệt rõ ràng phương hướng.
Hắn bước ra một bước, bay vút về hướng rừng cây kia.
Thời gian không dài.
Liễu Bình rất nhanh đã đến rừng cây kia lần nữa.
"Hả? Tên vừa rồi đi đâu rồi?"
Andrea kinh ngạc hỏi.
Nàng lơ lửng ở giữa không trung, đảo mắt qua toàn bộ cánh rừng, lại không
nhìn thấy từ nhân trước đó.
Trong rừng yên tĩnh dị thường.
Một khí tức lạnh lẽo nhàn nhạt truyền đến từ trong rừng cây, làm lòng người
không kiềm được mà run lên lập cập.
"Á đã biết ta trở về."
Liễu Bình nói, tìm một nơi ở ngoài cánh rừng để nhắm mắt dưỡng thần.
Andrea hiểu ý, đi theo bên cạnh hắn, làm ra bộ dạng cảnh giới.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Tù nhân kia vẫn không hiện thân.
Thẳng đến từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên, Liễu Bình mới mở mắt.
"Một giờ đã qua."
"Sức mạnh tứ thánh trụ lại bắt đầu xoay chuyển lần nữa."
"Địa chi Thánh Trụ đã hoàn thành luân phiên, hiện giờ đã chuyển thành Hỏa chi
Thánh Trụ."
"Ngươi đạt được uy năng gia trì của Hỏa chi Thánh Trụ."
"Ngươi đã đạt được thuật bản mạng của nhất tộc yêu tinh: Ngươi không nhìn
thấy ta."
"Kỹ năng thuần phát hi hữu, kỹ năng đặc thù, thế giới chi thuật."
"Thuyết minh: Một khi người tìm kiếm được bất cứ tồn tại hoặc phi tồn tại nào,
ngươi có thể lập tức phát động thuật này, để mình và đồng bọn của mình trốn ở
phía sau tồn tại hoặc phi tồn tại đó, đồng thời sẽ không bị bất cứ tồn tại hoặc phi
tồn tại nào phát hiện."
"–– Cho dù là pháp tắc nào đi nữa, xin hãy giúp ta trốn đi, ta có thể chia một
ngụm kem cho các ngươi!"
Liễu Bình đờ đẫn nhìn thuyết minh của thuật này, chỉ cảm thấy trong lòng có
chút cảm nín.
Hắn đợi một giờ, lại chờ tới một thuật pháp như vậy.
ế ồ ể ẳ
Nếu vừa rồi xoay chuyển được Phong chi Thánh Trụ, khẳng định Pháo gia có
thể đưa tới một ít binh khí và hộ giáp.
Thủy chi Thánh Trụ thì không cần phải nói.- - Trên tay thượng để hàng loạt thẻ
bài thần thánh có thể truyền đến đây.
Tóm lại, hắn có thể dựa vào đó để chiến đấu.
Thuật pháp của yêu tinh....
Hoàn toàn không dùng được khi chiến đấu.
Liễu Bình nhìn về phía cánh rừng kia, rơi vào trầm ngâm.
Không.
Tâm tư của hắn xoay chuyển, dần dần phản ứng lại.
Có thuật này của yêu tinh, tuy không thể trợ giúp chiến đấu, nhưng hắn lại được
đảm bảo an toàn thêm một chút.
Mặt khác -- “Tồn tại"
và “Phi tồn tại"
kia rốt cục là có ý gì? Hắn vừa nghĩ, vừa đứng lên và nói: “Đi thôi, chúng ta nên
đi vào."
"Được."
Andrea nói.
Liễu Bình nắm tay nàng, che chắn nàng ở phía sau, cất bước đi đến rừng cây.
Khi hắn bước vào rừng cây, một tiếng thở dài giọng nữ bỗng vang lên.
"Ngươi không nên tới."
Giọng nữ kia vang lên từ xa xăm.
"Muốn tìm người nói chuyện."
Liễu Bình nói.
"Có gì để nói? Ta đã nhượng bộ, ngươi lại còn muốn đi vào nơi ta bị cầm tù, là
muốn giết ta, ăn luôn ta sao?"
Giọng nữ hỏi.
"Không phải."
Liễu Bình nói.
"Vậy thì vì sao?"
Giọng nữ nói.
"Ta muốn đi đến Luyện Ngục một chuyện, thực lực của ngươi cường đại, vì vậy
ngươi đi theo ta đi."
Liễu Bình nói.
"Đến Luyện Ngục?"

Giọng nữ có chút bất ngờ.
"Đúng vậy."
Liễu Bình nói.
"Ta có chỗ tốt gì?"
Giọng nữ hỏi.
"Ta cứu người ra khỏi lồng giam."
Liễu Bình nói.
Giọng nữ cười khanh khách lên rồi nói: “Không có khả năng, chưa có ai tồn tại
mà đi ra cánh rừng này được, đã từng có tù nhân khác muốn ăn luôn ta, chúng
không phải bị ta ăn luôn thì bị cánh rừng này xử lý.”.
"Nếu ta có thể làm được thì sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Chờ người đến địa cung của ta lại nói những lời này đi."
Giọng nữ nói xong thì biến mất.
Liễu Bình dừng bước, quan sát chung quanh.
Cánh rừng này thật sự có chút cổ quái, đi vào mới phát hiện đầy đất đều là hài
cốt.
Liễu Bình ngồi xổm xuống, ấn tay lên một hài cốt.
Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Xương cốt tù nhân."
"Tù nhân này đã hoàn toàn tử vong, cả linh hồn và thân thể đã tan biến."
Liễu Bình trầm ngâm một giây, lại ấn tay lên mặt đất.
Lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: “Lao tù trước mặt là lao tù không rõ."
Liễu Bình không cam lòng, tùy tiện tung một chiều, những hài cốt rơi rụng
trong rừng sôi nổi bay tới, dừng lại trước mặt hắn.
"Đều là hài cốt của các tù nhân... Nơi này cực kỳ nguy hiểm, Liễu Bình."
Nữ sĩ Huyền Bí lên tiếng.
Liễu Bình gật gật đầu, trong lòng như cảm nhận được điều gì đó, lập tức quay
đầu lại nhìn.
Chỉ thấy con đường từng đi qua đã biến mất.
Chung quanh đều là rừng cây, không nhìn thấy được tình hình bên ngoài cánh
rừng.
Liễu Bình có chút mờ mịt.
Nguy hiểm... Ở đâu? Đột nhiên, gấu trúc bên hông hắn nói với giọng điệu dồn
dập: “Ta có chút không thở nổi."
ễ ắ ấ ế
Liễu Bình không chút do dự mà bắt lấy Andrea, trực tiếp phát động thuật yêu
tinh kia.
Bang! Bọn họ biến mất khỏi chỗ đó.
Không kẻ nào nhìn thấy được bọn họ, cũng không biết bọn họ trốn ở nơi nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK