Cùng lúc đó.
Mãnh Hổ hóa thành bóng mờ, nhập vào cơ thể người này.
Người này giơ tay lên, tiếp nhận mặt nạ, đeo lên.
"Thỏ Tử..."
Hắn ta liếc nhìn Liễu Bình, cười giải thích: "Chân thân của ta giấu trong bộ bài
để lĩnh ngộ chân lý lực lượng, còn thứ ở ngoài kề vai chiến đấu với ngươi đó
chính là hình bóng linh hồn của ta, cũng coi như là một loại phân thân của ta."
"Hiện tại đánh như thế nào?" Liễu Bình hỏi.
Khi bọn họ nói chuyện, xương khô trong toàn bộ thế giới đều biến thành màu
máu, mà những máu thịt bị phong ấn kia đang dần dần dung hợp, toàn bộ đều
được bao trùm lên bức tượng đầu tiên.
Máu thịt của bức tượng đầu tiên dần dần bong ra từng mảng.
Rất nhanh, nó chỉ còn lại xương khô xám trắng, thế nhưng khí thế của nó lại
đang tăng cường.
Mãnh Hổ nhìn về phía xương khô, trong ánh mắt ẩn chứa sự tán thưởng.
"Hỗn hợp máu thịt quái vật cấm kỵ của mười hai loại văn minh khác biệt, tạo
thành một con quái vật có thể sánh ngang với kẻ ngủ say mạnh mẽ..."
"Đáng giá ta ra tay."
Hắn ta biến mất tại chỗ, xuất hiện tại trước mặt con quái vật kia, dùng toàn lực
đấm ra một quyền.
Quái vật kia có lực phản xạ quá nhanh.
Khi nắm đấm sắp tới cơ thể nó, ánh sáng toàn thân quái vật bỗng bùng nổ, hóa
thành một bức tường, ngăn cản nắm đấm của Mãnh Hổ.
"Ngươi cho rằng có thể ngăn cản ta?" Mãnh Hổ cười lạnh.
Ngay sau đó...
Dung nham vô tận xuyên qua bức tường ánh sáng, ngưng tụ thành một nắm đấm
khổng lồ, đập mạnh lên người quái vật.
Quái vật lùi về phía sau một bước.
Dung nham vẫn đang ăn mòn ngực của nó, bốc lên một mảng sương mù lớn.
"Không thể nào, tại sao thực lực của ngươi lại yếu như vậy?"
Mãnh Hổ cười gằn, đôi tay trở nên đỏ như lửa, lại vận sức chuẩn bị tấn công.
Khi hắn ta chuẩn bị ra tay một lần nữa...
Bỗng nhiên.
Giọng nói của Ma Vương vang lên từ trong hư không:
"Ta khuyên ngươi hãy ngừng lại một lát, nhìn về phía sau của ngươi, rồi hãy
quyết định nên chiến đấu như thế nào."
Mãnh Hổ giật mình, quay đầu nhìn lại.
Một con quái vật hình người cao hơn ba mét đang đứng bên người thiếu niên
kia, dùng một chiếc đao xương khắc đầy phù văn Luyện Ngục gác lên cổ thiếu
niên đó.
Giọng nói của Ma Vương vang lên lần nữa:
"Kiệt tác chân chính của chúng ta... nó chỉ phóng ra một tên nô bộc mà thôi, đã
có thể ngăn cản ngươi, mà bản thân của nó lại đã khống chế đồng đội của
ngươi."
Giọng nói của Ma Vương trở nên vui sướng cùng sảng khoái:
"Như vậy, lại tới giai đoạn chiến đấu làm cho ta vô cùng hưởng thụ."
"Phục tùng chỉ thị của ta, đầu hàng ta..."
"Như vậy, ta sẽ không giết đồng đội của ngươi."
"Hoặc là..."
"Trơ mắt nhìn đồng đội của ngươi bị xử lý..."
"Dù ngươi làm ra lựa chọn nào đi chăng nữa, ta đều cảm thấy đó là một chuyện
rất tuyệt, ha ha ha ha ha!"
Mãnh Hổ im lặng lắng nghe, nhìn về phía Liễu Bình.
"Thỏ Tử - ngươi thấy thế nào?"
Hắn ta bình tĩnh nói.
Liễu Bình gật đầu với hắn ta, nói: "Không cần để ý tới con quái vật này, ta cảm
thấy ngươi nên tìm ra tên Ma Vương kia - giết nó, thế giới bộ bài này cũng sẽ
biến mất."
Mãnh Hổ do dự, nói: "Vậy ngươi..."
Liễu Bình chậm rãi quay đầu, nhìn về phía tồn tại tản ra khí tức khủng bố ngay
bên cạnh này.
Bình tĩnh mà xem xét...
Cái tên này cho mình cảm giác, gần như sắp vượt qua gấu trúc trước khi bị
phong ấn.
Thực sự rất mạnh.
Liễu Bình vươn tay, dùng ngón tay gõ nhẹ lên lưỡi đao xương kia.
Vô số phù văn từ trên đao xương phát sáng lên, phóng ra hàng trăm hàng ngàn
luồng thuật pháp...
Hai giọng nói đồng thời vang lên!
ổ
"Không..." Mãnh Hổ hét lớn.
Ma Vương cười to: "Ha ha ha ha ha ha, một khoảnh khắc làm người ta sảng
khoái, ta rất thích thấy biểu lộ của các ngươi khi chính mắt nhìn thấy đồng đội
của mình tử vong."
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:
[Ngươi chết.]
[Ngươi chết.]
[Ngươi chết.]
[Ngươi chết.]
[Ngươi chết.]
...
Thật sự là một vũ khí mạnh mẽ mà!
Liễu Bình đứng im bất động.
Trên người hắn không có bất cứ vết thương nào, thậm chí còn gật đầu khen
ngợi, liếc nhìn về phía quái vật, trên mặt dần dần xuất hiện nụ cười chân thành
tha thiết.
Một luồng sóng vô hình từ trên người hắn tản ra.
Lại nghe được hắn nói:
"Đã ăn sáng chưa?"
Quái vật ngẩn ra, không tự chủ mà nói: "Còn chưa..."
Liễu Bình gật đầu, nói tiếp: "Đối với diễn viên chính mà nói, thời điểm mà
ngươi ra sân lại hơi muộn, ngươi có để ý tới vấn đề này hay không?"
Thiên thần bí!
Hệ biểu diễn, Long Sáo Giáp!
[Khi ngươi tiến vào trạng thái biểu diễn, một luồng lực lượng vô hình tản ra từ
trên người ngươi, biến không gian bốn phía trở thành sân khấu tự do, mục tiêu
của ngươi vô thức trở thành diễn viên chính, khi ngươi bắt chuyện thì cũng chủ
động nói chuyện với ngươi, đồng thời trả lời những vấn đề mà ngươi đưa ra.]
Năng lực hệ biểu diễn, coi như Tù phạm cũng phải chịu ảnh hưởng.
Chẳng lẽ con quái vật trước mắt này có thể ngoại lệ sao?
Liễu Bình nhìn về phía quái vật.
Con quái vật lại hơi do dự, rồi mới buông đao xương xuống, dùng một giọng
khàn khàn lại trắc trở nói: "Vì... khống chế ngươi... muộn một lát... cũng không
sao."
Liễu Bình vỗ tay, nói: "Bình tĩnh mà xét, ngươi ẩn nấp rất tốt, cả ta lẫn đồng đội
của ta đều không thể phát hiện ra được, như vậy, hiện tại vẫn còn một vấn đề
nữa."
ấ ề
"Vấn đề gì?" Quái vật hỏi.
"Cái tên triệu hoán ngươi ấy, đang ẩn nấp tại nơi nào?" Liễu Bình hỏi.
Quái vật trở nên do dự.
Giọng nói vừa kinh ngạc lẫn sợ hãi của Ma Vương vang lên: "Khốn kiếp! Giết
hắn, giết tên thiếu niên này!"
Thân hình quái vật run lên.
Liễu Bình chậm rãi nói:
"Mặc dù ngươi là diễn viên chính, thế nhưng gã ta cũng cực kỳ xuất sắc khi
đóng vai phụ, ngươi không nên ẩn giấu gã ta đi."
Quái vật vẫn đang do dự.
Liễu Bình nở nụ cười không tiếng động, nhẹ nhàng bay lên, kề sát tai con quái
vật, nói nhỏ:
"Một tên vai phụ râu ria khi không còn giá trị lợi dụng, đều phải nghênh đón tử
vong, như vậy mới phù hợp quan điểm trong thế giới Luyện Ngục và Vĩnh Dạ
chúng ta, không phải sao?"
Quái vật trở nên bình tĩnh lại, nói: "Gã... trong lòng đất... an toàn."
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Ngươi phát hiện nơi ẩn thân của Ma Vương trong thuật này.]
[Lần thăm dò này giúp ngươi tăng điểm kinh nghiệm lên.]
[Kinh nghiệm của ngươi tăng thêm 5%.]
Liễu Bình hơi kinh ngạc.
Làm vậy cũng có thể có kinh nghiệm?
Hắn quay đầu, lớn tiếng nói cho Mãnh Hổ: "Hey, không phải ngươi muốn giết
một tên Ma Vương hay sao?"
Mãnh Hổ lấy lại tinh thần.
"Thỏ Tử, ngươi được lắm đấy."
Hắn ta cười lớn, cúi đầu nhìn về phía mặt đất.
Ngay sau đó, toàn thân Mãnh Hổ tản ra ánh lửa nóng rực, hơi lóe lên, đã xông
vào trong vùng đất xương khô phía dưới.
Mặt đất liên tục chấn động.
Liễu Bình yên lặng quan sát cảnh tượng này, thở dài nói: "Thật sự không hiểu
nổi những tên ma quỷ này, rõ ràng đều không dám tới Vĩnh Dạ, cũng không tỉ
mỉ điều tra đã xảy ra chuyện gì, vậy mà cảm thấy dẫn theo một nhân vật chính,
là có thể tới tiêu diệt chúng ta."
Hắn nhìn về phía quái vật bên người, hỏi dò: "Ngươi nói xem, có đúng không?"
Quái vật suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: "Đúng."
Ầ
Ầm...
Dưới mặt đất bùng nổ ra tiếng vang động trời, tất cả xương khô dần dần tản ra
ánh đỏ như máu.
Một giọng nói miệng hùm gan sứa vang lên:
"Các ngươi nhớ kỹ cho ta, toàn bộ Luyện Ngục sẽ không buông tha các ngươi."
Nói tới những lời cuối, giọng nói này đã đi xa.
Giọng nói không cam tâm của Mãnh Hổ cũng vang lên theo: "Đừng chạy, vừa
mới giao thủ một lần mà thôi..."
Liễu Bình cùng quái vật sóng vai đứng vững.
Bọn họ cùng quan sát thế giới xương khô đang dần dần sụp đổ.
Danh Sách Chương: