Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân thể hai người khẽ động, chạy lướt qua núi rừng.
Những dã thú đó cũng đi theo, chạy một mạch đến nơi càng hẻo lánh.
"Sư phụ, đệ tử có việc muốn hỏi."
Liễu Bình vừa bay vút về phía trước, vừa hỏi.
"Chuyện gì?"
Lão đạo hỏi.
"Người có nghe nói qua, thật ra thế giới có Linh hay không."
Liễu Bình hỏi.- - Trước kia hắn căn bản chưa từng nhìn thấy sự mỹ lệ và kỳ dị
của vạn giới, càng không biết Kỳ Quỷ tồn tại, cũng không hỏi qua câu hỏi như
vậy.
Sư phụ thông hiểu tri thức cả bầu trời thiên hạ, có lẽ cũng biết một ít ở phương
diện này.
"Ha ha ha, đương nhiên thế giới có Linh."
Lão đạo mở miệng cười nói.
Tinh thần Liễu Bình rung lên, vội vàng hỏi: “Phải không? Chúng ta có thể nhìn
thấy nó không?"
"Thấy nó à... Chỉ sợ trong năm tháng rất dài, ngươi cũng không thấy được nó."
Lão đạo tràn đầy thâm ý mà nói.
"Nó không ở thế giới này?"
Liễu Bình hỏi.
"Lục Đạo Luân Hồi -- Đây là sáu thế giới nối liền, Thế Giới chi Linh muốn
trưởng thành cũng không phải một việc dễ dàng."
Lão đạo nói.
Cả người Liễu Bình chấn động.
Đúng rồi.
Tại sao hắn không nghĩ tới.
Danh sách đã từng nói, sức mạnh Linh là sức mạnh cao đẳng có thể sánh ngang
với Ác Mộng.
Nhưng điều hắn chứng kiến ở Vạn Giới chi Giới là Linh vẫn luôn không thể
chống chọi với quái vật Ác Mộng.- - Cho dù Linh có thể triển khai thế giới, còn
có các loại linh kỹ! Chẳng lẽ là vì thực lực của những Linh đó không đủ? Một
suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Liễu Bình, hắn mở miệng nói: “Chúng ta có thể
kêu gọi Linh của Lục Đạo Luân Hồi hay không?"
ế ế
"Chỉ sợ không được, bởi vì thế Nhân Gian Giới của chúng ta cũng tàn khuyết
không được đầy đủ -- Thế giới này chỉ là một bộ phận nhỏ của Nhân Gian Giới
chân chính."
Lão đạo nghiêm túc trả lời.
Liễu Bình hơi gật đầu.
Đúng vậy.
Trong thế giới song song này, Lục Đạo Luân Hồi không được hoàn chỉnh.
"Không có cách nào cả sao?"
Hắn hỏi.
"Căn cứ vào điển tịch thượng cổ đã thất truyền, thật ra có một cách..."
"Cách gì?"
"Công đức!"
"Công đức?"
"Đúng vậy, làm ra những chuyện có lợi để Lục Đạo Luân Hồi trưởng thành, đó
là công đức, sau khi công đức đã đủ thì tự nhiên Lục Đạo Luân Hồi sẽ có đáp
lại."
"Nó còn biết con muốn thứ gì hay sao?"
"Vô nghĩa, cái gọi là vận mệnh chú định đều là ý trời, nếu công đức đủ rồi, vận
mệnh của con cũng sẽ nghênh đón chuyển biến, huống chi là một vài nguyện
vọng nho nhỏ."
"Công đức à... Vậy chẳng phải chỉ có thể làm chuyện tốt, không được giết
người luôn sao."
“Tên tiểu quỷ nhà ngươi, đừng ngày nào cũng nghĩ đến chuyện giết người, công
đức là phải dựa vào làm chuyện tốt cứu chúng sinh mới có thể tích góp."
"Không giết người... Không giết người... Chậc.”.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến cuối rừng rậm, một con sông bỗng đập
vào mi mắt.
Một bóng người đứng ở trước con sông, chặn đường đi.
"Bạch Son Tông, chưởng môn, Tiền Viễn Hà."
Người nọ báo danh.
"Thì ra là Tiền đạo huynh,"
Lão đạo cười chắp tay và nói, “Đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo?"
"Nghe nói các ngươi giết đệ tử môn hạ của ta ở Bát Tiên Lâu."
Tiền Viễn Hà lạnh lùng nói.
Câu nói vừa dứt.
Trong rừng cây chung quanh dần dần xuất hiện một rồi lại một tu sĩ.

Lão đạo và Liễu Bình quay mặt nhìn nhau.
"Người Con không tính một quẻ?"
Hai người cùng hỏi đối phương.
"Chuyện nghiêm trọng như chạy trốn đã uy hiếp đến tính mạng của sư phụ, con
cho rằng sư phụ sẽ tính, ai biết cả chuyện này mà sư phụ cũng lười biếng."
Liễu Bình chỉ trích.
"Con có mặt mũi nào trách vi sư? Vừa rồi trước khi giết người con cũng phải
tính một quẻ, vậy tại sao chạy trốn mà không xem bói?"
Lão đạo nổi giận đùng đùng quát.
"Cả đời con có bao giờ sợ người ta đuổi giết? Chuyện như vậy cứ mặc cho hắn
tới, còn cần tính một quẻ hay sao?"
Đứa trẻ năm tuổi vỗ ngực, hào khí can vận mà nói.
"Đủ rồi!"
Tiền chưởng môn đối diện quát, “Các ngươi nghĩ rõ nên chết như thế nào
chưa?"
Hai người dùng lại.
Lão đạo mặt ủ mày ê mà nói: “Cái này gọi là oan gia nên giải không nên kết,
Tiền chưởng môn, chỗ ta có rất nhiều công pháp tu hành, không bằng bồi
thường cho ngươi mấy quyển, chúng ta bỏ qua như vậy đi?"
"Bồi thường công pháp... Cũng được đấy, nếu người thực sự có công pháp
không tồi, chưa chắc không thể bắt tay giảng hòa, nhưng phía ta còn có một yêu
cầu."
Tiền Viên Hà nói.
"Cứ nói đừng ngại, ta có thể lý giải tâm tình của các ngươi, chỉ cần có thể làm
được thì ta nhất định sẽ thỏa mãn."
Lão đạo chắp tay cười làm lành và nói.
"Giao thằng nhãi mù phía sau ngươi ra, hắn giết đệ tử tông ta, vậy thì phải đền
mạng."
Tiền Viễn Hà nói.
Sắc mặt lão đạo dần dần thay đổi, trên người bùng lên một luồng uy thể như có
như không.
Tay áo lão bỗng bị túm một cái.
"Hả?"
"Sư phụ, con phải kiếm công đức mà, không nên động thủ giết người."
"Tiểu tử con –– Vậy con nói nên làm sao bây giờ?"
"Sư phụ cũng có biện pháp mà, không phải sao?"
ể ố ế ồ
Uy thể trên người lão đạo lại hạ xuống, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Thật không
dám giấu giếm, nhất mạch chúng ta cũng khá bình thường ở phương diện tu
hành, nhưng dám tự xưng là quẻ thuật đệ nhất thiên hạ, không bằng ta tính ba
quả cho Bạch Son Tông các ngươi, vậy thì ân oán giữa người và ta coi như xóa
bỏ hết đi, thế nào?"
"Quẻ thuật thiên hạ đệ nhất? Miệng mồm cũng lớn lổi lắm."
Tiền chưởng môn cười lạnh và nói.
"Nếu có lời nào giả dối, nhất định bị sét đánh chết vào thiên kiếp lần sau."
Lão đạo chắp tay nói.
Chúng tu sĩ phía đối diện đều có chút xôn xao.
Dám lấy lôi kiếp để nói chuyện, xem ra cũng có vài phần chân thật.
Quẻ thuật thiên hạ đệ nhất sao... Nếu thực sự có thủ đoạn như vậy thì cũng đủ
để giúp tông môn tính ra rất nhiều chuyện, từ đó tránh thoát các kiếp nạn.
So ra thì mạng của mấy tên đệ tử ký danh cũng không quan trọng như vậy.
Tiền chưởng môn trầm ngâm mà nói: “Làm sao ta biết quẻ thuật của ngươi là
thật hay giả."
“Rất đơn giản, lão hủ thử đoán một quả cho ngươi, tự nhiên người sẽ biết thật
giả ra sao."
Lão đạo nói.
"Vậy ngươi tính đi, cứ tính ta --ngươi đã biết tên họ của ta, ta ba trăm năm mươi
tuổi, đã tu hành đạo pháp được ba trăm ba mươi năm."
Tiền chưởng môn nói.
Lão đạo yên lặng ấn tay tính toán.
Liễu Bình đứng ở bên cạnh, yên lặng nhẹ nhàng thở ra.- - Có vẻ sẽ không đánh
nhau, hơn nữa bọn họ xem bói cho đối phương, còn đang trợ giúp đối phương
mà.
Quẻ thuật của sư phụ không thể chê vào đâu, nhất định có thể tính chuẩn.
Cho nên chuyện ở nơi này đã có kết quả cuối cùng.
Bỗng nhiên, Liễu Bình phát hiện thân thể sư phụ run lên nhè nhẹ.
Hả?
Tình huống thế nào? Hắn nhìn lại sư phụ, chỉ thấy sắc mặt lão cổ quái, cứ như
có chuyện gì nghẹn ở trong cổ.
Kỳ quái! Liễu Bình yên lặng bấm tay tính tính.
Lão đạo bỗng mở miệng nói: “Tiền chưởng môn, ta đã tính ra chuyện của
ngươi."
"Thế nào? Tùy ý nói xem, ta xem ngươi nói chuẩn hay không."
Tiền chưởng môn nói.
"Ngươi ——"
"Sư phụ im lặng!"
Liễu Bình đột nhiên quát to.
Nhưng đã trễ rồi.
Chỉ thấy lão đạo hứng thú bừng bừng mà nói: “Lão bà của ngươi đi ngoại tình,
đã lén lút tổng cộng ba trăm năm, ta tính chuyện này chuẩn không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK