“Andrea, Hỏa Nha, các ngươi về sách thẻ trước đi."
Liễu Bình nói.
"Được."
"Gâu!"
Một người một chó biến mất khỏi quan tài.
Liễu Bình lại nằm mấy phút.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ sau lưng quan tài: “Hôm nay đến lượt
ngươi tuần tra con phố, đừng quên"
"Ta biết."
Liễu Bình lạnh nhạt đáp.
"Đã mấy ngày không phát hiện hạt giống đáng thu hoạch, hy vọng ngươi may
mắn."
Giọng nói kia nói xong thì biến mất.
Liễu Bình nhắm mắt lại, sau đó lại mở, thân thể đột nhiên dựa về phía sau --
Cùng với tiếng “Rắc rắc"
vang lên, cả người hắn rơi vào sâu trong quan tài, rồi bỗng hãm sâu xuống bên
dưới.
Giống như rơi vào một mảnh hư không -- Liễu Bình không ngừng rơi xuống.
Suy nghĩ của hắn nhẹ nhàng lay động, khống chế được thân thể nhẹ nhàng đảo
lộn mấy vòng ở giữa không trung, sau đó rơi xuống mặt đất.
Đây là một con phố tối tăm.
Chung quanh là những kiến trúc chiều cao không đồng nhất, cứ kéo dài đến
cuối con đường.
Trên phố người đến người đi.
Ngẫu nhiên có một chiếc xe nhanh chóng gào thét chạy ngang qua.
Lúc này là chạng vạng.
Ánh chiều tà mờ nhạt đang trở nên ảm đạm.
Hắc ám sắp kéo đến.
Liễu Bình đứng tại chỗ, nhìn một vòng chung quanh, lập tức nhìn thấy một lão
giả mặc hắc y ngồi trên cái ghế bên con phố.
Mọi người đi qua bên cạnh lão, lại như hoàn toàn không nhìn thấy lão ta.
Thậm chí lúc đi ngang qua, rõ ràng có người đã đụng phải chân lão, lại như
hoàn toàn không có cảm giác, căn bản không nhìn lão giả mà tiếp tục đi về phía
trước.
Liễu Bình đi đến chỗ lão giả.
Lão giả lập tức nhận ra, đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua hắn.
"Ta nhớ hình như ta và ngươi không có xung đột lợi hại, cũng không có ân oán
gì"
Lão giả cảnh giác nói, lập tức thờ bàn tay vào túi.
"Không sai, hôm nay là ta tuần tra phố, nhưng thời gian còn chưa tới, cho nên
tạm thời nghỉ ngơi ở chỗ này một chút."
Liễu Bình cười nói.
Lão giả vừa nghe “Tuần tra phố"
thì lập tức nhìn kỹ Liễu Bình một hồi, sau đó nói: “Không sai, ta đã tìm đọc ghi
chép... Còn mười phút là đến lúc ngươi tuần tra thành."
Lão giả vừa nói xong thì cả người đều thả lỏng vài phần.
Tuần tra thành là chuyện quan trọng nhất.
Trong quá trình và trước sau thời gian tuần tra thành, họ không được phép công
kích lẫn nhau.
Liễu Bình ngồi xuống bên cạnh lão, thuận miệng hỏi: “Gần đây làm ăn thế
nào?"
"Cũng được, miễn cưỡng sống qua ngày."
Lão giả nói.
"Không đi phát triển tín đồ, ngồi ở chỗ này bất động -- Làm vậy cũng không
giống thần linh hệ Tử Vong."
Liễu Bình trêu ghẹo.
"Ta có một tín đồ, hôm nay hắn chết."
Lão nhân nói.
Ánh mắt lão xuyên qua đường phố, dừng lại ở một tòa giáo đường màu đen đối
diện.
"Chất lượng thế nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Nhìn cực kỳ bình thường, không có tài năng hay thiên phú gì cả."
Lão nhân thở dài nói.
"Có lẽ sẽ có bất ngờ thì sao? Nói không chừng là loại cực kỳ thuần tín thì sao?"
Liễu Bình nói.
Cổ họng lão nhân lăn lộn một cái.
Lúc này trong giáo đường truyền đến một tiếng chuông.
ế ề
Loáng thoáng có không ít tiếng khóc thút thít truyền ra.
Lão nhân chậm rãi đứng lên, nói với Liễu Bình: “Chờ lát nữa gặp."
"Đi đi."
Liễu Bình gật đầu chào hỏi.
Lão nhân đưa chân đi đến con phố đối diện.
Không đi được vài bước, lão nhân bỗng hóa thành một con quái vật toàn thân
đen nhánh, sau lưng thiêu đốt ma trơi màu xanh lục, lập tức xuyên qua vách
tường giáo đường rồi biến mất khỏi tầm mắt của Liễu Bình.
Đợi mấy phút.
Trong giáo đường bỗng truyền đến những tiếng hoan hô nho nhỏ.
"Hiển linh..."
"Thần đã tới!"
"Hắn lên đường... Thần chỉ dẫn..."
"Không uổng cuộc đời này."
Đám người phát ra tiếng ồn ào.
Liễu Bình ngồi trên băng ghế ngoài con phố đối diện giáo đường màu đen, lẳng
lặng lắng nghe những động tĩnh đó.
Trên mặt hắn không có bất cứ cảm xúc nào.
Lại một lát sau.
Lão nhân mặc hắc y kia xuất hiện ở cổng giáo đường lần nữa.
Lão bước tập tễnh xuyên qua đường phố, ngồi xuống bên cạnh Liễu Bình rồi
thở dài nói: “Ngươi đã đoán sai."
"Phải không? Chẳng lẽ là loại linh hồn làm người ta đặc biệt thất vọng?"
Liễu Bình nói.
"Ai, nếu tín ngưỡng của hắn lại thuần túy một chút ––"
Lão nhân lấy ra một tấm khăn giấy rồi chậm rãi lau khóe miệng, nói với giọng
điệu đầy thất vọng: “Cũng sẽ không khó ăn như vậy."
Một tiếng chuông vang lên.
Tiếng chuông này không chỉ vang lên từ trong giáo đường, cũng vang lên từ
đỉnh kiến trúc khắp bốn phương tám hướng.
Lão nhân nói: “Thần U Ám, đã đến giờ ngươi tuần tra thành rồi."
"Đúng vậy, thật là một chuyện khổ sai."
Liễu Bình đứng lên và nói.
"Không có cách nào, phải dùng những linh hồn nhân loại ẩn chứa thiên phú Kỳ
Quỷ đó để tiến hành hiến tế, vậy mới có thể duy trì sự vận hành của tòa thành
này."
Lão nhân nói.
"Phiền phức không phải chuyện này, ngươi biết rồi đó."
Liễu Bình nói.
"Là điều giải các loại tranh chấp sao? Đúng vậy, khá phiền phức, cái đám bị
thiệt thòi đó không dám phản kháng quy tắc, nhưng sau đêm nay, lúc ngươi mất
đi thân phận Chấp Pháp Giả thì chúng sẽ trả thù ngươi."
Lão nhân vui sướng khi người gặp họa mà cười nói.
Liễu Bình thở dài nói: “Gặp lại sau."
"Tạm biệt."
Lão nhân nói.
Thân thể Liễu Bình rung lên, nhanh chóng phi lên không trung xa tít, sau đó
nhìn xuống thành thị phía dưới.
Lúc này đã vào đêm khuya, các nơi trong thành thị là vô số những điểm đèn
sáng, cứ kéo dài đến cuối tầm mắt.- - Đây là thành phố Vô Tận.
Nó chỉ là một thành trì thuộc về nhân loại, nhưng còn lớn hơn những thế giới
cực kỳ to lớn rất nhiều, gần như không nhìn thấy điểm cuối.
Liễu Bình chậm rãi phi hành trên bầu trời, thỉnh thoảng nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy từng sợi dây dài sáng lên kéo dài từ trong thành thị lên đến không
trung, cứ kéo dài mãi vào sâu bên trong không trung.
Mỗi một sợi dây sáng lên đó đều liên kết với một nhân loại.
Những sợi dây này xuyên qua không trung, cứ kéo dài mãi lên trên để kết nối
với thần linh mà bọn họ tín ngưỡng -- Đương nhiên.
Những thần linh này đều là sinh mệnh Kỳ Quỷ giả trang thành.
Tín ngưỡng là quyền hành của bọn chúng.
Sinh mệnh Kỳ Quỷ cường đại chiếm cứ những tín ngưỡng được đông đảo mọi
người hoan nghênh, ví dụ như chính nghĩa, chiến tranh, tử vong, tiền tài, nạn
đói, chữa khỏi và luật pháp.
Mà một vài sinh mệnh Kỳ Quỷ nhỏ yếu còn lại thì chỉ có được tín ngưỡng ít
được lưu ý, ví dụ như độc dược, băng sương, nghỉ ngơi vân vân.
Tín ngưỡng chỉ là cái cớ.
Mục đích là vì -- Liễu Bình trầm mặc mấy phút, nhẹ nhàng phun ra hai từ:
“Đồng ruộng."
Đúng vậy.
Thành phố Vô Tận được truyền lưu từ quá khứ cực kỳ xa xăm đến hôm nay, các
sinh mệnh Kỳ Quỷ luôn dựa vào chuyện cắn nuốt linh hồn để duy trì sự tồn tại
của bản thân.
ố ồ ể
Cái này giống như phân chia đồng ruộng.- - Thông qua tín ngưỡng để phân chia
chúng sinh, sau đó khi họ chết thì ăn luôn linh hồn.
"Sao cảm giác có hơi giống cách làm lúc trước của nữ thần Thống Khổ... Nhưng
nữ thần Thống Khổ đã là đời sau, chẳng lẽ nàng có được linh cảm từ nơi này?"
Liễu Bình yên lặng suy nghĩ trong lòng.
Bỗng nhiên.
Trong những sợi dây dài phát sáng chiếm cả bầu trời, một sợi dây đột nhiên tỏa
ra màu đỏ thật đậm.- - Điều này có nghĩa là xảy ra vấn đề.
Danh Sách Chương: