Chiêu thứ ba trong Xuân Phong Trảm phải dùng đến quang hoàn, trực tiếp lấy
đao xuyên qua không gian, trảm lên người đối phương.
—— Quang hoàn vừa xuất hiện thì sẽ lập tức để lộ chức nghiệp của mình.
Hắn trực tiếp ôm đao vào trong ngực, nhảy lên cao cao.
Bậc thầy Thẻ Bài đối diện quát: “Chim cắt lửa!”
Con chim kia bị tấm chắn đập trúng một cái, nhưng lập tức xoay người ngay
trên không, xông thẳng đến sau lưng Liễu Bình.
Làm vậy là bức bách Liễu Bình xoay tay lại tự cứu.
Nếu hắn xoay tay lại, như vậy bậc thầy Thẻ Bài sẽ có thêm chút cơ hội thở dốc.
Nhưng sao Liễu Bình lại không biết ý đồ của đối phương?
“Muốn rút thẻ bài à?”
Đôi mắt hắn sắc bén lên, trường đao trong tay bỗng không thấy đâu nữa.
Trong bóng tối vô tận, một đao quang hình cung chói mắt chợt nở rộ, ngừng lại
ở giữa không trung, thật lâu cũng không tiêu tan.
Liễu Bình bồng bềnh đáp xuống đất.
Con chim cắt lửa kia phát ra một tiếng hét thảm, tan biến thành những điểm lửa
nhỏ bé rồi trôi vào trong trời đêm.
Bậc thầy Thẻ Bài rơi xuống đất ngay sau đó.
Gã nhìn cái bật lửa đã vỡ vụn trong tay, khen: “Ta chưa từng gặp ai có thể dùng
đao pháp đến trình độ như ngươi, chẳng những giết chết chim cắt của ta, còn
phá nát bật lửa——”
“Mỗi lần ngươi rút bài, nhất định phải chuyển động bật lửa.” Liễu Bình nói.
“Không sai, ta cần phóng thích ngọn lửa, mới có thể chuyên chúc hóa thẻ bài.”
Bậc thầy Thẻ Bài thừa nhận.
Gã hơi mỉm cười, sau đó lấy ra một cái bật lửa mới tinh từ trong ngực, nói:
“Thiếu chút nữa ngươi đã thành công, đáng tiếc —— Ta mang theo rất nhiều
bật lửa bên người.”
Liễu Bình nói: “Ta đánh nát bật lửa của ngươi, chỉ là vì phòng hờ bất trắc thôi.”
“Có ý gì?” Bậc thầy Thẻ Bài hỏi.
“Ngươi đã chết rồi, ta sợ ngươi nhất thời không chấp nhận được sự thật này,
phóng ra một vài thẻ bài đồng quy vu tận.” Liễu Bình vừa nói, vừa lui về phía
sau vài bước.
Bậc thầy Thẻ Bài ngơ ngẩn.
Trên cổ của gã đột nhiên xuất hiện một đường máu.
ễ ẩ ẩ ế
Liễu Bình nhẹ nhàng thở phào, lẩm bẩm nói: “Đao quá nhanh cũng có khuyết
điểm, cũng may ngươi đã không phản ứng kịp rồi.”
Phanh ——
Đầu của bậc thầy Thẻ Bài bay lên, máu tươi từ cổ phun lên mấy thước.
Liễu Bình chậm rãi thu đao, ngửa đầu nhìn về phía tròng mắt to lớn trên không
trung kia.
Tròng mắt đó cũng đang quan sát hắn.
Từng tiếng nghị luận rất nhỏ truyền đến từ tròng mắt to lớn kia.
“Đánh cuộc... Thất bại...”
“Thua hết rồi...”
“Không ngờ tới...”
Đột nhiên.
Tiếng nói phẫn nộ của Tử Tước át đi tất cả tiếng nghị luận, vang lên trên bầu
trời: “Đáng chết, ngươi dám giết bậc thầy Thẻ Bài của ta...”
Liễu Bình bị dọa hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té lăn trên đất, luôn miệng
nói: “Không đúng, đại nhân, không phải ngài lén lút nói với ta, bảo ta nhất định
phải thắng sao?”
Trong tròng mắt to lớn kia, tất cả âm thanh đều im bặt đi.
Liễu Bình lộ ra vẻ mặt sợ hãi, chậm rãi nói: “Tử Tước đại nhân, ngài đừng qua
cầu rút ván, ta biết ngài lặng lẽ bỏ vào một mớ tiền lớn, đặc biệt cược ta chiến
thắng.”
Tĩnh mịch.
Toàn bộ thế giới là một mảnh tĩnh mịch.
…
Lộc cộc... Lộc cộc...
Liễu Bình cưỡi trên một con ngựa, lướt qua dãy núi và đất hoang, đi thẳng một
mạch về phía trước trên con đường rộng mở.
“Ngừng lại ——” Nơi giao lộ phía trước, hai gã binh lính mặc áo giáp da đơn
sơ vẫy tay nói.
Liễu Bình tùy ý cho ngựa đi trước, chỉ thoáng gật gật đầu với bọn lính, xem như
chào hỏi.
Trong hư không bên cạnh hắn bỗng hiện ra một quyển sách thẻ.
Sắc mặt bọn binh lính thay đổi, cung kính nói: “Thì ra là một vị đại nhân cao
quý.”
Bọn họ tránh đường.
Liễu Bình hỏi: “Thành Foren còn cách nơi này bao xa?”
ế ố
“Ngài đi dọc theo đại lộ, đừng tiến vào lối rẽ nào, đi chừng năm mươi dặm là
đến.” Binh lính nói.
“Đúng rồi, các ngươi đứng ở đây làm gì?” Liễu Bình lại hỏi.
“Không biết Nam Tước thôn Mir ở đâu, Tử Tước đại nhân hoài nghi đã bị
người ta mưu sát, đang truy nã tất cả chức nghiệp giả đeo đao trong toàn bộ
phạm vi lãnh thổ —— Đương nhiên, bậc thầy Thẻ Bài không nằm trong danh
sách này.” Binh lính nói.
“Hắn có ngốc thế nào, cũng không tới gây chuyện với bậc thầy Thẻ Bài chúng
ta.” Liễu Bình lạnh nhạt nói.
Binh lính cúi đầu, không dám nói tiếp.
Nghe nói hung thủ không phải bậc thầy Thẻ Bài, chỉ là một chức nghiệp giả
dùng đao mà thôi.
Nhưng họ không tiện tiết lộ chuyện này cho một bậc thầy Thẻ Bài xa lạ.
Hai chân Liễu Bình nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa một cái, con ngựa lập tức tăng
nhanh tốc độ, chạy vội hướng về con đường phía trước.
Khi đi ngang qua một cái hồ, hắn hơi tạm dừng.
“Hồ nước này trong trẻo như gương, phản chiếu cả mây bay trên bầu trời, thật là
đẹp.” Lilith tán thưởng.
“Đúng vậy, tất cả mọi thứ của nơi này đều thuộc về Tử tước Edern, cho dù là
người hay là phong cảnh, nhưng ta đoán ngày lành của hắn sắp tàn rồi.” Liễu
Bình nói.
“Hắn thật là tên hư hỏng, lần này chúng ta đi đối phó hắn đúng không?” Lilith
hỏi.
“Đương nhiên, nếu không ta căn bản không có cơ hội an ổn làm một Nam
Tước, càng không thể tấn chức, cho nên chúng ta phải đi giải quyết chướng ngại
này.” Liễu Bình đáp, sau đó tiện tay lấy ra một quyển sách thẻ.
Trên quyển sách thẻ này có ánh lửa mờ nhạt di động, trông có vẻ rất bất phàm.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình:
“Nhờ có sức mạnh mũ miện kỵ sĩ, thân phận của ngươi không hề bị trói buộc,
đây là sự gia trì của anh linh thần trụ Vĩnh Dạ đối với ngươi.”
“Ngươi có thể đồng thời có được nhiều loại sách thẻ khác nhau.”
Một vòng quang hoàn lại hiện ra trên đầu hắn lần nữa.
Mà lần này, trên quang hoàn không phải trống rỗng không có gì.
Hai phù văn sáng chói nho nhỏ đang lẳng lặng hiện lên hai bên quang hoàn.
Một phù văn tỏa ra cảm giác điềm xấu và tử vong, cái còn lại tràn ngập khí tức
mãnh liệt.
Chúng đại diện cho hai quyển sách thẻ.
Quyển sách thẻ đầu tiên là Con Rối Tử Vong.
ể ễ ầ ắ ế
Quyển thứ hai là sách thẻ Liễu Bình đoạt được từ bậc thầy Thẻ Bài hắn đã giết
chết kia ——
Quyển Sách Liệt Diễm.
“Liễu Bình, vì sao ngươi có thể sử dụng hai quyển sách thẻ? Xưa nay ta chừng
từng nghe thấy chuyện như vậy.” Lilith tò mò nói.
“Có lẽ có liên quan đến lựa chọn của ta ở tiết điểm cấp 10.” Liễu Bình nói.
Giọng nói của Yana vang lên: “Người bình thường cả đời chỉ có thể sử dụng
một quyển sách thẻ, rất ít ai có thể kiêm luôn được sức mạnh khác trong Thần
Bí Trắc, ngươi và anh linh thần trụ Vĩnh Dạ đã nói cái gì?”
“Lúc lên cấp 10, ta đi đến thần trụ Vĩnh Dạ một lần, lúc ấy ta muốn lựa chọn
phương hướng của mình, ta cảm thấy không thể trói buộc bản thân.” Liễu Bình
nói.
“Người cảm thấy không thể trói buộc bản thân quá nhiều, nhưng từ xưa đến nay
thần trụ Vĩnh Dạ cũng chưa từng nhìn bọn họ với ánh mắt khác.” Yana nói.
“Liễu Bình không giống bọn họ,” Giọng nói của Triệu Thiền Y vang lên:
“Trước kia lúc ở thế giới của chúng ta, gần như không có cái gì là hắn không
biết.”
“Thì ra là thế, chỉ sợ thần trụ Vĩnh Dạ cũng thừa nhận đặc tính nào đó của
ngươi.”
“Liễu Bình,” Yana cười rộ lên, nhẹ nhàng nói: “Lần đầu tiên gặp ngươi, ta cảm
thấy ngươi trừ đẹp trai ra thì chỉ có hai bàn tay trắng, không thể tưởng được...”
“Năm đó hắn không đẹp như vậy.” Triệu Thiền Y nói.
“A, phải không?” Yana nói.
“Ta đã từng đặc biệt đi tìm ảnh chụp khi còn nhỏ của hắn, ngươi muốn xem
không?” Triệu Thiền Y nói.
“Ngươi tới chỗ ta này, chúng ta cùng nhau xem.” Yana nói.
“Được.” Triệu Thiền Y nói.
Giọng nói của hai người dần dần nhỏ lại.
Danh Sách Chương: