Liễu Bình nhìn chăm chú vào thẻ bài, trong hư không nhanh chóng hiện ra từng
hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Thẻ bài Ác Mộng: Ao chuyển hóa (Ngụy)."
"Đây là một thẻ bài có tính lừa gạt, đã lừa tất cả chúng sinh, nhưng lại không
cách nào thực hiện lừa gạt nào trước mặt ngươi."
"Ngươi có thể nhìn thấy gương mặt chân thật của nó:"
"Thẻ bài Ác Mộng: Thuật cắn nuốt."
"Một khi kích hoạt thẻ bài này, nó sẽ lập tức hấp thu linh hồn người sử dụng,
trực tiếp đưa người đến trước mặt quái vật Ác Mộng được vẽ trên thẻ bài."
Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng.
Thì ra là thế! Không nghi ngờ gì nữa, những người này hẳn là “Trái cây"
của quái vật Ác Mộng kia.
Đáng thương cho những người này tự cho là mình đang thành lập văn minh,
chinh chiến vạn giới vì tộc đàn, thật ra chỉ là đang làm lính hầu cho con quái vật
Ác Mộng kia, thu thập đồ ăn cho nó.
Hơn nữa cách mỗi một ngày, nhất định sẽ có một người trở thành đồ ăn của quái
vật kia.
Đây là sự tàn nhẫn và bị thương cùng cực.
Liễu Bình nhìn Delia, cười nói: “Công huân quý giá như thế, người lại nguyện ý
tốn công huân mời ta uống một ly."
"Bởi vì ta là mạnh nhất."
Delia cười rộ lên.
Một hàng chữ nhỏ lặng lẽ hiện lên trên đỉnh đầu nàng: “Nữ tử bị bạch cốt hoang
mang vây quanh."
"Nàng giết chết vô số chúng sinh, hài cốt chồng chất như núi, vẫn luôn leo lên
đỉnh núi không thể nhìn thấy."
Nàng ta xua xua tay với Liễu Bình, tiếp tục nói: “Hiện tại là 10 giờ tối, còn hai
giờ thì phải kết toán công huân, ta phải đi chiến đấu trong chốc lát, gặp lại sau."
"Từ từ!"
Liễu Bình gọi lại nàng.
"Làm sao vậy? Còn có việc?"
"Nếu là những người thường đó –– Aland gặp phải nhân loại bình thường, sẽ
thế nào?"
Liễu Bình hỏi.
ề ế
"Đương nhiên là đưa về làm cu li, một người quá bình thường, nếu không làm
cu li thì làm sao trợ giúp tóc đàn duy trì sức chiến đấu?"
"Làm cả đời?"
Liễu Bình hỏi.
"Cả đời? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, mấy năm thôi là chết, linh hồn cũng tiến vào
ao chuyển hóa, cống hiến một chút sức mạnh cuối cùng vì người tồn tại."
Delia vừa nói, vừa cười đi về phía trước, ghé vào bên tai Liễu Bình và nói:
“Nhóc con, đừng ôm bất cứ ảo tưởng ngây thơ nào, điều duy nhất người có thể
làm là dẫm lên hài cốt của người khác để bò lên trên, bằng không --”.
"Ngươi sắp chuẩn bị biến thành hài cốt, để người khác dẫm lên người và bò lên
trên."
Câu nói vừa dứt, trên người nàng ta bỗng hiện ra một luồng tinh quang u lam,
sau đó biến mất khỏi trước mắt Liễu Bình.
Liễu Bình đứng tại chỗ trong chốc lát.
"Bất kể là vì công đức, hay là vì tiếp tục hiểu biết những người này... Ta cũng
phải tiếp tục săn giết những quái vật đó."
Hắn lắc đầu, sau đó đi vào sâu trong hoang dã hắc ám mênh mông vô bờ ấy.
Hai giờ sau.
Liễu Bình xuất hiện ở doanh địa lần nữa.
Aland mang theo ý cười chào hỏi với hắn: “Ồ? Sao ngươi lại trở lại? Chẳng lẽ
ngươi săn thú gặp cản trở gì hay sao?"
Liễu Bình nhìn thẳng vào mắt hắn ta, lại phát hiện trong đôi mắt đó không có
một chút ý cười, chỉ có phiền chán và xem kỹ.
"Cũng không phải, hình như thẻ bài này đã chứa không nổi nữa."
Liễu Bình đưa thẻ bài có công năng cất giữ kia qua.
Aland nhận lấy thẻ bài, cúi đầu quan sát, sau đó đột nhiên cười ha ha lên.
"Một con rắn độc, một con thằn lằn kịch độc, còn có hai con ma quỷ đêm tối am
hiểu ám sát, chỉ một buổi tối mà người đạt tới tiêu chuẩn rồi!"
Hắn ta thân thiện vỗ bả vai Liễu Bình, dẫn hắn đi đến cái ghế dây mây ở giữa
doanh địa rồi ngồi xuống, đưa một chai rượu cho Liễu Bình.
"Uống đi, đây là thứ người đáng có được, ta mời."
Aland nói.
"Vì sao –– Không phải công huân rất đáng giá sao?"
Liễu Bình khó hiểu mà hỏi.
"Ta là người giới thiệu người, ngay buổi tối đầu tiên mà người đã đạt được tiêu
chuẩn, chứng minh người có tiềm lực cực kỳ mạnh, ta đã có thể tiếp nhận người
ề ễ ề ế
gia nhập đội tiền trạm quân viễn chinh –– Điều này sẽ mang đến cho ta một mớ
điểm công huân không tồi."
Aland cười tủm tỉm và nói.
Trong mắt hắn ta tràn ngập nhiệt tình.
Liễu Bình lập tức mở nắp chai, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.
Trên thực tế, cho dù chỉ “Chiến Trảm"
chỉ là đao thuật sơ cấp, nhưng uy lực của nó cũng vượt qua dự đoán của Liễu
Bình.
Đây là đạo thuật mà tất cả chúng sinh đều chưa gặp qua, bẩm sinh đã ẩn chứa
hiệu quả “Đánh bất ngờ”.
Kẻ địch hoàn toàn không biết trốn như thế nào.
Hắn nhìn lại vào hư không.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt dừng lại bất động ở nơi đó: “Công đức hiện giờ:
1100 điểm."
Chỉ còn thiếu một trăm điểm công đức là có thể tiến hành một lần thăng cấp cho
“Chiến Trảm”.
Sở dĩ hắn vội vàng trở về, là bởi vì hiện giờ đã tới 12 giờ đêm, chính là thời
khắc kết toán công huân trong một ngày.
Hắn phải tận mắt nhìn xem sẽ xảy ra chuyện gì!
"Hiện tại ngươi là cảnh giới Thái Hư, có tự tin tiếp tục đánh sâu lên cảnh giới
bên trên hay không?"
Aland quan tâm hỏi.
"Có, cho ta một chút thời gian là được."
Liễu Bình nói.
"Tốt! Tốt! Ta không chỉ cho ngươi thời gian, còn an bài tài nguyên tu hành cho
ngươi, hy vọng kết thúc ngày thứ ba thì ngươi có thể tiếp tục tăng lên một cảnh
giới, nếu như vậy, đánh giá của người sẽ càng cao."
Aland nhiệt tình nói.- -Liễu Bình được đánh giá cao thì hắn ta sẽ lấy được càng
nhiều lợi ích hơn.
"Không thành vấn đề."
Liễu Bình nói.
Aland thấy vẻ mặt hắn nhẹ nhàng bâng quơ, lập tức vui mừng vỗ vỗ bả vai hắn,
nói: “Ngươi chờ một chút, phía chúng ta có chút việc, đợi lát nữa chúng ta bàn
kỹ thêm vậy."
"Được, người đi làm việc đi."
Liễu Bình nói.
ế ồ ế ồ
Aland đứng lên, đi đến chính giữa doanh địa rồi lớn tiếng nói: “Được rồi, thời
khắc kết toán đã tới rồi!"
Vài bóng người đi ra từ trong bóng đêm, đứng ở trước lửa trại.
Một vệt tinh quang bay vút tới từ phương xa, lặng lẽ dừng lại trên khối đá cách
đó không xa rồi hiện thân.
Đúng là Delia.
Aland gật gật đầu với nàng ta, sau đó rút một thẻ bài rồi ném văng ra.
Phanh! Thẻ bài hóa thành dụng cụ tính toán, sau đó bay xuống tay hắn ta lần
nữa.
"Tay súng bắn tỉa Lão Lục, công huân của ngươi là 176 điểm, đã xem như
không tồi, lúc bắt giữ Lục Long cũng bỏ ra không ít sức, ta cho ngươi thêm 20
điểm công huân, cho nên công huân của ngươi là 196 điểm."
Aland nhập một hàng con số vào dụng cụ tính toán.
Đinh –– Trị số đã được xác định! Trước ngực tay súng bắn tỉa kia lập tức xuất
hiện một con số: 196.
Hắn ta nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm nói: “Chắc ta không phải là thấp nhất..."
"Ngươi đương nhiên không phải thấp nhất, dù sao rất nhiều lúc trên chiến
trường đều phải dựa vào một kích lấy mạng của ngươi."
Aland cười nói.
Danh Sách Chương: