Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình tiếp tục đứng ở ven đường đón xe.
Một lát sau.
Tên bầu trời.
Kẻ cầm dù thấy vẫn luôn không có đáp lại nào thì lập tức bay đi.
Nhưng thần Tội Ác kia vẫn đứng trên cầu đường sắt, mang vẻ mặt tiếc hận nhìn
thi thể đầy đất.
Lúc này có một chiếc xe tải lớn dừng lại bên cạnh Liễu Bình.
"Đi nơi nào?"
Tài xế lớn tiếng hỏi.
"Rời khỏi nơi này, lát nữa tùy tiện tìm một chỗ thả ta xuống là được."
Liễu Bình nói.
"Vậy đi lên đi."
Tài xế nói.
"Cảm ơn."
Xe tải đề máy, chở Liễu Bình chạy vào dòng xe cộ lần nữa, rời khỏi cây cầu sắt
và thần linh trên cầu càng ngày càng xa.
"Anh bạn này, sao nửa đêm nửa hôm người đứng xin đi nhờ xe ở ven đường
vậy? Nếu không phải tài xế giỏi võ hữu lực như ta thì không ai dám ngừng lại
đâu."
Tài xế bắt chuyện.
"Ta đấy à, bị người ta đá, cứ đi loạn một hồi rồi không biết tại sao đi đến đêm
khuya."
Liễu Bình nói.
Oanh!
Trong quảng trường phía trước bùng lên một luồng mây màu đen đỏ.
Ngay sau đó là tiếng súng, tiếng kêu thảm thiết dày đặc.- - Các tín đồ thần linh
đang giao chiến với nhau, muốn dựa theo ý chỉ của thần linh mà giết chết đối
phương.
"Đám cuồng tín đồ đáng chết!"
Tài xế mắng một tiếng rồi tiếp theo đề tài trước đó: “Năm đó ta cũng giống như
ngươi, bị cô gái mình thích bỏ."
"Hả?"
Liễu Bình nói.
ồ ầ ồ ầ
"Nàng là tín đồ của ái thần, mà ta là tín đồ của thần máy móc, cả hai thật sự có
chút không thích hợp, nhưng điều thật sự làm ta và nàng chia tay là cha mẹ
nàng -- Cha nàng là tín đồ của thần tài phú, mẹ là tín đồ của thần cao quý, đều
khinh thường kẻ cuồng nhiệt đối với máy móc như ta."
Tài xế nói.
"Tính ra cũng thật bất hạnh."
Liễu Bình đồng tình nói.
"Như vậy còn đỡ, ta có một huynh đệ là tín đồ của thần Hắc Ám, vốn dĩ có tình
cảm rất tốt với bạn gái, sau đó mới biết cả nhà bạn gái đều thờ phụng thần
Quang Minh -- Lúc hắn tới cửa nói ra tín ngưỡng thì thiếu chút nữa bị người
nhà kia tể sống."
Tài xế nói.
Oanh –– Tiếng nổ càng kịch liệt vang lên, cả quốc lộ đều run run.
Tấm cửa kính của xe tải nứt ra vài vết nứt.
"Thật đáng chết! Bọn họ điên rồi sao? Nơi đó là một loạt những viên cứu tế cô
nhi và hội từ thiện!"
Tài xế rộng lớn, trong mắt hiện lên chút bất an.
"–– Cho nên những tín ngưỡng đó trừ làm mọi người đối chọi với nhau ra thì có
chỗ tốt gì nữa chứ?"
Liễu Bình nói.
"Ngươi không tin có thần linh à?"
Tài xế hỏi.
"Cũng không phải, ta chủ trương có thực lực như thần linh rồi lại đi gặp chúng
sẽ tương đối an toàn hơn –– Ngươi có thể nói là ta là người khá cẩn thận."
Liễu Bình nói.
Tài xế cười ha hả, một lúc lâu sau mới thở hổn hển nói: “Có được thực lực thần
linh! Sao có thể! Hơn nữa tín ngưỡng thần linh là lựa chọn mà mỗi người nhất
định phải đưa ra khi chào đời!"
Liễu Bình thoáng trầm mặc, sau đó hỏi: “Ngươi có tâm nguyện gì hay không?"
Cách đó không xa, ánh lửa lan tràn trên quảng trường, chiếu sáng cả đêm tối,
chiếu sáng khuôn mặt của hai người.
Tài xế mê mang thở dài, nói: “Trong thế giới này của chúng ta, binh khí lợi hại
nhất trừ súng lục ra thì không còn gì khác, khoa học kỹ thuật thật sự quá lạc
hậu, chúng ta muốn làm ra máy móc nhưng lại hoài nghi có người nào cố ý
không cho khoa học kỹ thuật liên tục tiến bộ –– Ta hy vọng có một ngày sẽ nhìn
thấy binh khí lợi hại hơn cả súng lục."
"Nguyện vọng này của người quá lớn, cho dù là thần linh cũng không thỏa mãn
được ngươi."

Liễu Bình bật cười nói.
"-- Cho nên thần máy móc luôn không đáp lại chúng ta."
Tài xế nhún vai nói.
Liễu Bình suy nghĩ, sau đó rút khảm đao bên hông ra rồi nói: “Được rồi, ta sẽ
thỏa mãn nguyện vọng này của ngươi."
Tài xế cười to rồi nói: “Khảm đao? Ngươi thật hài hước –– Từ từ, chẳng lẽ
ngươi muốn cướp của xe này?"
Liễu Bình nói: “Xem cho kỹ."
Hắn mở cửa xe, thân thể chợt lóe rồi bay ra, cả người hóa thành một con hỏa
phượng cao mấy chục mét, bay qua phía trên mảnh quảng trường đang cháy kia.
Phượng hoàng bay múa ngay trên không trung, bỗng phun ra một ngụm gì đấy
xuống đoàn thể võ trang phía dưới.
Đám người kia nhìn chăm chú vào đó.
"Khảm đao!"
"Quái vật kia phun ra một khảm đao trên mặt đất!"
Bọn họ lớn tiếng kêu la.
Ánh lửa cháy bùng lên từ khám đao rồi bay lên, ầm ầm hóa thành một mảnh
biển lửa, bao phủ toàn bộ những thứ chung quanh.
Một rồi lại một linh hồn bay lên trời cao từ biển lửa, đi đến thế giới chân thật để
đầu thai.
Hỏa phượng đáp xuống, cái mỏ nhọn nhẹ nhàng tìm tòi, sau đó ngậm khảm đạo
rồi bay trở về xe tải, biến thành Liễu Bình và ngồi lại chỗ cũ lần nữa.
"Đạo này của ta thế nào?"
Hắn hỏi.
Tài xế liều mạng gật đầu.
"Muốn học không?"
Liễu Bình tiếp tục hỏi.
Tài xế do dự một chút rồi tiếp tục gật đầu.
"Đừng tin thần, sống sót rồi thì sớm muộn gì cũng có cơ hội."
Liễu Bình nói.
Câu nói vừa dứt.
Một hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trước mặt hắn: “Ngươi thực hiện
nguyện vọng của một phàm nhân."
"Sức mạnh của gió đã vượt qua giới hạn thức tỉnh thấp nhất."
"Phong chi Pháp Tắc đã thức tỉnh."
"Ngươi đã gom đủ sức mạnh của Địa, Thủy, Hỏa, Phong."
"Bốn loại sức mạnh pháp tắc xa xưa đã bắt đầu công minh, sinh ra hiệu quả như
sau:"
"Thuật Kỳ Quỷ: Sơ Ác.”.
"Trong vận mệnh hoàn toàn bị hủy diệt, người sẽ khiến tất cả sức mạnh của Kỳ
Quỷ trở về với bốn loại căn bản, tìm thấy phương pháp ứng phó kẻ địch tương
ứng."
"Thuyết minh: Mỗi một giờ trôi qua, ngươi có thể lợi dụng sức mạnh của một
loại pháp tắc."
“--Sức mạnh Tứ Thánh không ngừng luân chuyển, sẽ hưởng ứng lời kêu gọi của
người vào bất cứ lúc nào."
"Ngươi là chủ nhân của Tứ Thánh."
"Xin tiếp tục tăng cường sức mạnh của Địa, Thủy, Hỏa, Phong, khi chúng trở
nên càng mạnh thì người cũng đạt được sức mạnh pháp tắc Tứ Thánh càng
mạnh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK