Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão giả nhìn hắn, không khỏi thầm thở dài một hơi.
Kỳ tài luyện võ trong một vạn không có lấy một.
Người như vậy tuy không nhiều lắm, nhưng chưa được mấy năm sẽ xuất hiện
một hai người như vậy.
Nhưng mà –– Lại có mấy ai có thể tìm được Thế Giới chi Linh tương tính phù
hợp kia chứ? Ở trước mặt thiếu niên này có đặt ngang một lạch trời, đó là tìm
được Linh thích hợp.
Việc này chỉ có thể nhìn theo tạo hóa, không ai có biện pháp nào.
Cho dù như thế, nhưng ở phương diện đối nhân xử thế, tiêu chuẩn xem mặt
đoán ý của thiếu niên này đã tương đối cao, ngôn hành cử chỉ không một chút
thiếu hụt, cho dù tương lai đi kinh doanh hay làm chính trị thì cũng có tiền đồ
đáng nói, huống chi sau lưng hắn còn một vị võ sư Huyết Tâm Lưu đang đứng.
Khó trách Tiểu Tả lại nhất thời hứng khởi, quyết định đúng ra.
Nhung -- Khí thế trên người lão nhân bỗng bộc phát như gió mạnh.
Lão mở to đôi mắt căm nộ, tràn đầy sát ý mà hỏi: “Lúc ấy Tiểu Tả nói như thế
nào với ngươi, ngươi nói đúng sự thật đi."
Vẻ mặt Liễu Bình không chút thay đổi.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên trước mắt hắn: “Ngươi đã bị giám
sát ở mức độ nào đó, loại giám sát này có thể phân biệt lời nói dối của mọi
người."
"Trên người của người có sức mạnh Kỳ Quỷ cực kỳ cường đại: Lừa gạt."
"Thuật giám sát này không thể phân biệt lời nói thật giả của ngươi."
Liễu Bình liếc một cái đã quét xong, mỉm cười nói: “Hắn nói muốn giả trang
thành dáng vẻ của ta để đi hấp dẫn sự chú ý của những người đó, bảo chúng ta
đi ra từ cửa sau."
"Sau đó thì sao?"
Lão giả hỏi.
"Ta hỏi hắn có nguy hiểm hay không, hắn nói một khi đối phương muốn động
thủ, hắn sẽ cởi bỏ ngụy trang, triển lãm ra thân phận quan viên Võ Minh thật sự,
sẽ không có nguy hiểm gì, bảo chúng ta đi mau."
Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, tiếp tục nói: “Sau đó chúng ta đi rồi."
Lão giả trùng hắn.
Dưới uy áp của lão mà tim đập, dòng máu, thần kinh, kinh mạch, da và thịt của
thiếu niên này đều không có khác thường.
Loại cảm giác trong âm thầm này sẽ không xảy ra sai lầm gì.

Tiểu tử này đang nói thật.
Khí thế của lão giả tan đi, thở dài nói: “Thôi thôi, các ngươi tự đi đi, ta nghĩ
chuyện này cũng do Tiểu Tả quá sơ suất, mà những sát thủ đó lại quá ngu xuẩn
-- Bọn chúng sẽ phải trả giá."
Lão giả nói xong thì thân thể chợt lóe rồi biến mất.
Chung quanh không còn một bóng người.
Đường phố khôi phục sự yên tĩnh của ngày xưa.
"Xem như qua ải đúng không?"
Sơ Vân Thường hỏi.
Liễu Bình nói: “Có lẽ."
Sơ Vân Thường cười lạnh nói: “Thế đạo tan vỡ, chỗ nào cũng đòi tiền, rốt cuộc
võ giả chúng ta còn lại cái gì?"
"Không"
Liễu Bình cảm khái nói: “Thế đạo trước nay vẫn như thế, chỉ là người vừa vào
đời, còn chưa quá hiểu thế gian mà thôi."
"Ta thật sự chỉ hiểu tu luyện võ công, không hiểu thế gian cái gì cả."
Sơ Vân Thường thở dài và nói.
"Có ta ở đây, ngươi không cần phải hiểu."
Liễu Bình nói.
Sơ Vân Thường cười rộ lên, nhìn hắn và nói: “Anh bạn nhỏ, ngươi muốn bảo vệ
ta sao?"
"Không có cách nào, ai kêu người luôn ngốc như vậy."
Liễu Bình thuận miệng nói.
"Ta ngốc?"
Sơ Vân Thường trùng to đôi mắt xinh đẹp lên, nói.
"A, không phải, ta nói sai rồi,"
Liễu Bình lập tức nói sang chuyện khác: “Trời đã tối rồi, ăn cơm trước rồi sau
đó nghỉ ngơi một đêm, sáng mai chúng ta xuất phát, đi bái tổ vong hữu của
ngươi."
"Được."
Màn đêm buông xuống.
Trong võ quán.
Liễu Bình và Sơ Vân Thường ngồi trên mặt đất.
"Võ sự thật sự có được Linh, thực lực mạnh đủ để hủy thiên diệt địa, điểm này
ngươi hiểu chứ?"
Sơ Vân Thường nói.
Liễu Bình gật gật đầu.
"Thế giới của chúng ta được gọi là Vạn Giới chi Giới, có thể chịu đựng được
sức mạnh công kích vượt qua tất cả các thế giới khác, nhưng dù là thế thì lúc
chiến đấu các võ giả cũng không dám tổn thương thế giới này, bởi vì thế giới là
thân thể của Linh, chúng ta không thể tổn thương nó."
Sơ Vân Thường nói.
"Như vậy, một khi các võ giả đánh nhau thì phải làm sao chứ?"
Liễu Bình hỏi.
"Linh sẽ kéo căng ra một thế giới chiến đấu độc lập, để tránh làm tổn thương
đến Vạn Giới chi Giới."
Sơ Vân Thường nói.
"Vạn Giới chi Giới..."
Liễu Bình nghiền ngẫm từ ngữ này.
"Đúng vậy, vô số Thế Giới chi Linh đều bị thế giới của chúng ta hấp dẫn, tiến
đến thế giới này để tìm kiếm võ giả hợp lý."
Sơ Vân Thường nói.
"Những nếu thế thì vì sao Linh còn khó tìm đến thế?"
Liễu Bình hỏi.
Sơ Vân Thường bật cười nói: “Trên đời người đến người đi, chúng sinh rộn
ràng nhấn nháo, nhưng người muốn tìm một bạn lữ họp ý vẫn là rất khó, huống
chi là Linh và người cộng sinh.”.
"Có lý."
Liễu Bình khen.
Sơ Vân Thường lấy ra một quyển sách nhỏ rồi đặt ở trước mặt Liễu Bình.
Chỉ thấy trên quyển sách có viết một hàng chữ nhỏ: “Võ pháp nhập môn của
Huyết Tâm Lưu."
Sơ Vân Thường tiếp tục nói: “Trong này có giới thiệu một ít võ pháp cơ bản, có
thể sử dụng để điều chỉnh hành vi và tâm lý của võ giả, giúp võ giả có thể phù
hợp với Linh, phát huy thực lực của mình và Linh trong lúc chiến đấu."
Liễu Bình vui vẻ nói: “Đây là thứ ta đang rất cần đến."
Hắn nhận lấy quyển sách nhỏ, vừa mở ra nhìn một tờ thì chợt nghe thấy hành
lang bên ngoài truyền đến một tiếng vang rất nhỏ.
"Là chuột hay là chim chóc gì –– Ta đi xem."
Sơ Vân Thường đứng dậy đi ra bên ngoài.
Trong chớp nhoáng, cánh cửa võ quán đã mở ra, vài bóng người lao nhanh vào.
ế ổ ễ ẩ
Vẻ mặt Sơ Vân Thường biến đổi, vội vàng quát: “Liễu Bình cẩn thận!"
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy quang ảnh vô cùng mơ hồ theo đó mà hiện ra, hiện
hóa thành một thế giới.
Sơ Vân Thường đứng bên trong thế giới, lập tức biến mất khỏi vị trí cũ.
Những hắc ảnh vừa vọt vào cũng biến mất theo.
Chỉ để lại một hắc ảnh, nó lập tức hiện thân thành một nam tử mang vẻ mặt
hung ác.
"Tiểu tử thúi, nghe nói hôm nay người rất kiêu ngạo."
Hắn ta lười biếng nói.
Liễu Bình ngồi bất động, chỉ mở miệng nói: “Các ngươi mang Sơ Vân Thường
đi đâu rồi?"
Nam tử kia nói: “Ở thì có võ giả khác đi vây sát, mà ngươi cũng phải chết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK