Nửa giờ sau...
Liễu Bình ngồi tại phòng họp Chấp Pháp cục, đối diện là ba người đàn ông mặc
đồng phục cảnh sát.
"Chắc hẳn ngươi là một Thẻ bài sư chứ?"
Một người hỏi.
"Đúng vậy, ta là Thẻ bài sư." Liễu Bình trả lời.
"Rất tốt, chúng ta rất hài lòng về ngươi."
Một người khác nói, nhấc tay xem đồng hồ rồi nói tiếp: "Năm phút nữa sẽ giao
ban, ngươi có thể tiến vào vòng sát hạch cuối cùng."
Người thứ ba nói: "Đêm nay chúng ta có nhiệm vụ đặc biệt, ngươi hiểu không?"
"Ta cần tham dự sao?" Liễu Bình hỏi.
"Không, ngươi chỉ cần ở lại nơi này trực ban... nơi này lưu trữ các loại tài liệu,
trang bị và phạm nhân tạm thời bị bắt giam của chúng ta."
Một chiếc chìa khóa được đặt lên bàn.
"Nhớ kỹ, phạm nhân bị giam trong tầng hầm, không thể để phạm nhân chạy
trốn ra ngoài được."
"Rõ." Liễu Bình tiếp nhận chìa khóa.
Ba người cùng đứng dậy, nói: "Chỉ cần trực ban đêm nay thật tốt, coi như ngươi
đã thông qua lần phỏng vấn này, có thể chính thức gia nhập vào chúng ta."
Bọn họ gật đầu với Liễu Bình, đứng dậy đi khỏi phòng họp.
Liễu Bình đứng dậy, trở nên trầm tư.
"Mộng cảnh rất kỳ lạ." Yana bình luận.
"Với lại bọn họ chạy đi cũng quá nhanh chứ."
Liễu Bình chậm rãi đẩy cửa phòng họp, nhìn về phía ngoài.
Toàn bộ Chấp Pháp cục đã rỗng tuếch, không còn bất cứ người nào cả.
Chỉ còn lại một mình hắn.
"Liễu Bình, nghe này, ta cảm thấy không ổn lắm, loại tình huống này rất giống
loại Danh sách rất cổ xưa kia." Hoa Tình Không bỗng nói.
Liễu Bình nói: "Ý của ngươi là..."
"Thời đại kia đã sụp đổ trong quá khứ, ngay cả ta cũng chỉ có chút ấn tượng với
nó thông qua sách cổ, hiện tại chỉ hi vọng không phải là loại tình huống đó mà
thôi." Hoa Tình Không nói.
"Liễu Bình cũng không sợ chết, ngươi đừng làm chúng ta sợ." Libertas nói.
Không ai nói thêm gì.
Một lúc lâu sau, Triệu Thiền Y mới uể oải nói: "Chàng trai trẻ, cậu chết quá
sớm, nên vẫn chưa hiểu... có nhiều chuyện còn kinh khủng hơn là cái chết."
Ngay sau đó...
Bụp!
Toàn bộ đèn trong Chấp Pháp cục bị dập tắt.
Thế giới trở nên tăm tối, đưa tay cũng không thấy được năm ngón.
Liễu Bình lật tay, thắt U Ảnh đao tại bên hông, nhanh chân bước về phía cửa
Chấp Pháp cục.
Hắn đẩy cửa ra.
Mọi thứ bên ngoài đều biến mất.
Bóng tối bao phủ mọi thứ.
Như là toàn bộ thế giới đều đã bị hủy diệt, chỉ còn lại Chấp Pháp cục này còn
tồn tại vậy.
"Đừng đi ra ngoài, ra ngoài ta lại phải chết."
Gấu trúc thở dài nói.
Liễu Bình nhìn về phía bóng đêm vô tận bên ngoài, báo động liên tục vang lên
trong lòng.
Ầm!
Hắn đóng cửa lại.
Yên tĩnh.
Tối tăm.
Liễu Bình tùy ý đi lại trong Chấp Pháp cục, chậm rãi suy nghĩ mọi chuyện đã
xảy ra.
"Hoa Tình Không, ngươi có phát hiện điều gì hay không?" Hắn nhỏ giọng hỏi.
"Có một vài đầu mối, thế nhưng nếu muốn xác định chính xác thì chúng ta còn
cần đi xuống tầng hầm, xem xem phạm nhân là thứ gì mới được." Hoa Tình
Không thở dài nói.
Liễu Bình lấy chiếc chìa khóa kia ra.
Chiếc chìa khóa này cũng đã biến đổi.
Từ một chiếc chìa khóa bình thường, nó lại dần dần dài ra, hóa thành một chiếc
chìa khóa đồng, phù văn huyền ảo liên tục hiện lên trên đó.
Những người chấp pháp kia đã nói, đừng để phạm nhân trốn khỏi tầng hầm...
Liễu Bình đẩy cửa thông hướng tầng hầm, bước từng bước đi xuống.
Không có bất cứ chuyện gì diễn ra.
ố ồ ẩ ấ
Giống như có hàng tỷ tồn tại vô hình ẩn nấp trong bóng đêm, yên lặng quan sát
mọi hành động của hắn.
Bọn chúng đang chờ đợi...
Liễu Bình đứng trước cửa phòng dưới đất, đâm chiếc chìa khóa trong tay vào
khóa cửa.
Cạch cạch.
Cửa mở ra.
Liễu Bình đẩy cửa, cả người lại bị ánh lửa chiếu sáng.
Hắn thấy được một thế giới...
Đó là một thế giới đỏ thẫm tạo thành bởi vô biên vô hạn ngọn lửa.
Ngọn lửa nóng rực đốt cháy bầu trời tăm tối.
Trong biển lửa, vô tận chúng sinh kêu rên giãy giụa, thế nhưng trên tay chân
đều bị xiềng xích nặng nề trói chặt, không thể thoát khỏi biển lửa này.
Vô số quái vật khổng lồ chậm rãi đi lại trong biển lửa.
Bọn chúng cúi đầu quan sát những kẻ đang kêu rên bên dưới, thỉnh thoảng còn
vẩy lửa xuống, làm cho đám người phía dưới bị thiêu đốt càng khủng bố, càng
đau đớn hơn, tiếng kêu thảm thiết lại càng lớn hơn trước.
Liễu Bình nhìn về phía một con quái vật khổng lồ.
Trên đỉnh đầu chúng nó có một hàng chữ nhỏ:
[Người hầu của Thần Linh, cấp 70.]
Liễu Bình âm thầm đóng cửa lại
Ánh lửa biến mất.
Thế giới lại khôi phục tăm tối.
"Ta đã biết, đây là danh sách Mộng Cảnh của thời đại kia." Yana bỗng nói.
Giọng nói của nàng còn ẩn chứa sự căng thẳng.
"Danh sách Mộng Cảnh? Là sao cơ?" Liễu Bình hỏi.
Giọng nói của Hoa Tình Không cũng truyền tới:
"Nàng nói không sai, đây là một loại danh sách Mộng Cảnh rất cổ xưa, có lẽ
ngươi đã từng nghe nói về thời đại mà nó xuất hiện, cùng những chuyện đã diễn
ra trong thời đại đó..."
"Thời đại Ác Mộng."
"Nó thuộc về Cựu nhật Thần Linh."
…
Thành Cơ Giới.
"Tasha, đã tính ra chưa?" Thánh mục sư hỏi.
ẫ
"Vẫn chưa." Cô bé trả lời.
Cả ba thủ lĩnh đoàn đội đều ngồi cạnh bàn, yên lặng nhìn cô bé không ngừng rút
bài, tính bài.
"Ngươi đã tính hơn nửa giờ rồi, thế mà ngay cả việc 'Dạ Nguyện' còn sống hay
đã chết cũng còn không tính ra được sao?" Giới Vương không nhịn được mà
hỏi.
"Xin lỗi, thật sự rất khó khăn, ta chưa bao giờ thấy tình huống này."
Cô bé Tasha lau mồ hôi trán, nói.
Cô bé đưa hai tấm thẻ bài ra cho mọi người xem.
"Tấm thẻ bài màu đen này đại biểu cho tử vong, mà tấm thẻ bài màu trắng này
đại biểu sự sống."
"Thế nhưng hai tấm thẻ bài này liên tục giao thế xuất hiện, làm cho ta không thể
tính toán tiếp."
Đám người nhìn nhau.
"Tasha là Chiêm Bặc sư xuất sắc nhất của chúng ta, ngay cả cô bé đều không
thể thấy được, vậy thì chúng ta cũng không còn cách nào khác."
Tà Quỷ thở dài nói.
Giới Vương hơi suy tư, bỗng nói: "Hay là, tính xem bọn họ đạt được thứ gì có
giá trị hay không."
Đám người cùng nhìn về phía hắn ta.
"Nhìn ta làm gì, ta nhớ rằng thứ này dễ tính toán nhất mà." Giới Vương nói.
"Tính cái này cần tiêu hao tuổi thộ, đoàn trưởng, ta không làm." Tasha nhìn về
phía Tà Quỷ, nói với giọng tủi thân.
Ánh mắt Tà Quỷ lóe lên, vỗ vai Giới Vương, nói: "Các ngươi ra tuổi thọ, ta sẽ
làm cho Tasha tính."
"Nhất định phải là tự nguyện." Tasha bổ sung.
Giới Vương quay đầu lại nhìn một lượt, lại thấy toàn bộ đoàn đội Khải Kỳ đều
lộ ra vẻ hồi hộp.
Một đám vô dụng.
Giới Vương mắng thầm một câu, bình thản nói: "Không thành vấn đề, để ta tới
đi."
Cô bé đưa cho Giới Vương một tấm thẻ bài, nói: "Nắm chặt nó, nó sẽ hấp thu
tuổi thọ của ngươi."
"Khoảng chừng là bao nhiêu?" Giới Vương hỏi.
"Bình thường đều là khoảng bảy tháng." Tasha nói.
Bảy tháng tuổi thọ.
Cũng không coi là nhiều.
"Được."
Giới Vương ngậm tấm thẻ bài kia lên miệng, vểnh chân bắt chéo, tựa vào ghế
ngồi.
Cô bé Tasha hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Ta bắt đầu."
Cô bé ném từng tấm thẻ bài ra ngoài, tất cả đều nằm úp trên mặt bàn.
"Đầu tiên, cần phải biết bọn họ đạt được thu hoạch về phương diện nào."
Một tấm thẻ bài được lật ra.
Trên thẻ bài có vẽ một hang động yên tĩnh, bên trong hang động là sách vở
mênh mông vô bờ.
"Là bí mật."
Tasha nói xong, lật tới tấm thẻ bài thứ hai.
"Hiện tại để ta xem xem, là bí mật về phương diện nào..."
Danh Sách Chương: