Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phút thứ chín.
Lão đạo buông bát đũa xuống, nhìn thẳng Liễu Bình, nói: "Không thể nào... làm
sao lại đơn giản như thể chứ."
Liễu Bình lạnh lùng nói: "Sư phụ đừng nguyền rủa con như vậy chứ? Con sắp
thành công rồi mà."
Ánh mắt lão đạo vẫn đặt trên người Liễu Bình, nói: "Thế nhưng hai loại sức
mạnh kia đều cực mạnh, bọn chúng là đối thủ của nhau... từ xưa tới nay chưa
từng có ai có thể nắm giữ bọn chúng một cách nhẹ nhõm như vậy, điều này
cũng không thực tế!".
Liễu Bình bình tĩnh nói: "Chỉ cần không có thân thể, bọn chúng có thể làm gì
con?"
"Cũng đúng... chỉ sợ bọn chúng cũng bị con làm khó, thế nhưng lực lượng của
bọn chúng đã siêu việt mọi thứ, chẳng lẽ thật đã bị con hàng phục?"
Lão đạo trừng mắt, dùng giọng điệu gần như mất khống chế để nói.
"Bị ta hàng phục... sẽ có chuyện gì xảy ra sao?"
Liễu Bình hỏi.
Lão đạo nhún vai, nói: "Ta cũng không biết, bởi vì chưa từng có ai làm được
điều đó, tóm lại là chuyện tốt, chúng ta cũng không cần kham khổ như..."
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên vẻ mặt Liễu Bình dần dần trở nên sinh động.
Quanh người hắn lơ lửng một loại khí tràng không hiểu nào đó, nghiêm mặt nói:
"Là lúc này đây, một khi loại lực lượng tà ác kia bị phong ấn, con có thể làm
chuyện chính rồi, ví dụ như sáng tạo võ kinh..."
Liễu Bình ngồi xếp bằng, một tay đánh ra từng pháp ẩn.
Mỗi khi pháp ấn trên tay hắn hoàn thành, lập tức hóa thành một luồng sáng, bay
ra khỏi bàn tay hắn, lơ lửng giữa không trung.
Trời và đất vì vậy mà chấn động.
Lão đạo biến sắc, nói: "Con đang sử dụng loại lực lượng đó... con đã nắm giữ
nó!"
"Đúng vậy, sư phụ."
Liễu Bình nghiêm túc nói: "Hiện tại con đã hiểu được, trong hai loại lực lượng
này, có một loại là lực lượng cội nguồn cảu Lục đạo Luân hồi, con đang dùng
nó để sáng tạo võ kinh, toàn bộ Lục đạo Luân hồi đều có thể cảm ứng được lực
lượng của con."
"Không thể nào!"
Lão đạo cao giọng kêu lên.
ễ ể
Liễu Bình nói: "Không có gì là không thể nào, con thu được năng lượng cội
nguồn của Lục đạo, đã không phải con của ngày xưa có thể sánh bằng..."
Hắn suy tư vài giây, nét mừng trên mặt hiện lên, nói: "Cuối cùng cũng có thể
bắt đầu cứu vớt chúng sinh."
Nói tới nói lui, thế nhưng động tác trên tay hắn lại không bị gián đoạn.
Từng pháp ẩn được hắn tạo thành, phóng vào trong hư không, phát ra sóng vô
hình tới hàng nghìn tỷ thế giới.
Hắn thật sự đang sáng tạo võ kinh! Lão đạo thất thần nói: "Nếu như một loại lực
lượng thoát ra, một loại lực lượng khác đương nhiên cũng sẽ tự do, không có
khả năng chỉ có một loại lực lượng bị nhóc phong ấn... Ta thật đúng là không
thể hiểu nổi tình trạng này là như thế nào."
Liễu Bình bỗng nhiên dừng lại.
Lực trường trên người hắn biến mất.
Từng luồng sương mù ẩn chứa tà ý bao phủ hắn lại.
Hắn bỗng đứng dậy, cười to: "Ha ha ha, tưởng rằng phong ấn thân thể lại, có thể
giam giữ ta sao?"
Một thanh trường kiếm bỗng bị đặt ngang cổ của hắn.
Lão đạo cầm trường kiếm, nghiêm túc quát: "Ngươi là ai?"
Liễu Bình liếc nhìn ông ta, khinh thường nói: "Yên tâm đi, lão già, ta vẫn là
Liễu Bình, chỉ là sau khi ta phong ấn thân thể, hai loại sức mạnh kia không còn
tranh cướp quyền không chế thân thể nữa, mà là chuyển qua việc tranh cướp
linh hồn của ta."
"Cho nên, tình huống hiện tại là như thế nào?"
Lão đạo hỏi.
"Ta vẫn là ta, chỉ là khi sử dụng loại lực lượng tà ác này, tính cách của ta hơi
thay đổi mà thôi... thực ra khi sử dụng loại lực lượng khác cũng giống nwh vậy,
bọn chúng đều đang ảnh hưởng tới tính cách của ta."
Liễu Bình nói.
"Chờ đã, hiện tại bọn chúng đang ở trong linh hồn của ngươi sao?"
"Đúng thế."
Vẻ mặt Liễu Bình hiện lên tà ý, liếc nhìn đầu người trên mặt đất, cười cười: "Ta
cảm thấy, có mấy con côn trùng đang ẩn núp bốn phía, muốn bao vây chúng ta,
để ta giết sạch bọn chúng, chế tác trở thành Kiểm trùng tà ác!"
Hắn rút một thanh đạo do máu thịt tạo thành ra... Bách Nạp đao! Trường đao
phát động, chấn động kịch liệt, phóng ra hàng ngàn tỷ ánh đao vô hình.
Trong đêm tối.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, một lúc lâu sau mới dần dần biến mất.
ầ ố ồ ấ
Một lát sau... Từng cái đầu người từ trong bóng tối lăn lại đây, chồng chất trước
mặt Liễu Bình thành một tòa núi nhỏ.
"Càng giết càng nhiều, nếu như còn dám đến, ta sẽ giết sạch toàn bộ tu đạo giả,
thế giới này sẽ thanh tịnh."
Liễu Bình nói với giọng điệu đầy ác ý.
Mặc dù nói như vậy, thế nhưng động tác trên tay hắn cũng không ngừng lại, vẫn
luôn sáng tạo ra từng pháp ấn khác nhau, mặc cho pháp ấn bay lên không,
ngưng tụ thành hình.
Trong hư không, pháp ấn càng ngày càng nhiều.
Vô số pháp ẩn dần dần sinh ra cộng minh, làm cho hư không cùng thập phương
đều chấn động.
"Nhìn xem!"
"Tất cả thế giới Lục đạo đều đang cộng minh với ta, đây là vì một loại lực
lượng của ta chính là bản nguyên của bọn chúng, mà một loại lực lượng còn lại
thì làm bọn chúng e ngại."
Hắn kiêu căng nói: "Hoặc là chính ta hiện tại, có thể xưng là Liễu Bình MAX?
Không, hay là gọi 'Siêu - Liễu Bình chuẩn xác hơn."
Mấy giây sau... Sương mù tà ác bao phủ quanh người Liễu Bình bỗng nhiên tản
đi.
Lực trường mang theo ánh sáng nhàn nhạt lại xuất hiện quanh người hắn, mà tà
ý trên gương mặt hắn cũng biến mất theo.
"Sư phụ, không cần lo lắng, rất nhanh ta sẽ hoàn thành chuyện mà mình muốn
làm."
Liễu Bình mỉm cười với lão đạo, nói.
Nhìn qua, hắn tựa như một đứa trẻ vô cùng thuần khiết, lại lộ ra một luồng thần
thánh cùng uy nghiêm.
Lão đạo lùi về sau mấy bước, hồn phách như mất đi, ngã ngồi xuống đất, nhỏ
giọng lẩm bấm: "Dùng Kỳ Quỷ làm dẫn, cộng thêm hai loại sức mạnh kia, thì ra
là thế."
"Xong..."
"Liễu Bình xuất hiện hai loại nhân cách!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK