Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên địa tối sầm lại.
Một bàn tay khổng lồ vắt ngang qua thiên địa hung hăng áp xuống Liễu Bình.
Liễu Bình cột Trần Ngọc Đao ở trên lưng, tay cầm lưỡi đao huyết nhục rồi toàn
lực trảm một cái hướng lên bầu trời! Bàn tay khổng lồ thoáng dùng một chút,
chợt lấy tốc độ càng hung hãn mà đè xuống Liễu Bình.
Oanh! !! !
Mặt đất như không tồn tại, trong nháy mắt đã vỡ ra hai bên.
Liễu Bình bị một chưởng này trực tiếp đánh vào sâu trong nền đất, trên đường
đâm nát vô số đá tảng khoáng vật, xuyên thẳng một mạch qua toàn bộ thế giới.
Hắn không nhìn thấy cái gì, chỉ có hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt vẫn hiện lên ở
trước mắt: “Luân chuyển của vỏ Trấn Ngục Đạo đang liên tục vận hành."
"Thiên địa vạn vật, thậm chí cả thế giới đều đang chia sẻ tổn thương cho
ngươi."
Đột nhiên.
Bùn cát và dung nham chung quanh đã biến mất trong nháy mắt.
Liễu Bình phát hiện mình tiếp tục ngã xuống phía dưới, chìm vào một mảnh hải
dương.- - Hắn bị đánh xuyên qua một thế giới! Đáng chết! Tên này thật sự quá
lợi hại, lợi hại hơn nhiều so với tất cả Ác Mộng Thể hắn từng gặp phải! Có cách
nào có thể tìm được nhược điểm của nó? Hoặc là, trước khi hắn chết, có cách
nào làm nó bị thương không? Liễu Bình nắm chặt lưỡi đao huyết nhục trong tay.
Trong lúc hắn bắt đầu sinh ra ý quyết tử, giọng nói của Andrea bỗng vang lên:
“Đừng đánh với nó, nó là tồn tại vương giả trong Ác Mộng, hiện tại ngươi
không đánh thắng nó được đâu."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Liễu Bình hỏi.
"Liễu Bình, người nghiêm túc lắng nghe này."
Giọng nói của Andrea có vẻ khẩn trương mà vô cùng thận trọng, “Kết cục của
chuyện này là ta bị nó bắt đi, đặt ở địa cung Ác Mộng cho đến một ngày nào đó
trong tương lai, vào thời khắc đó, người sẽ cứu ta ra lần nữa ––"
"Cho nên tương lai ta sẽ ở bên cạnh ngươi!"
Liễu Bình giật mình, nói: “Vậy..."
Andrea nói: “Bởi vì người đã thành công triệu hoán ta, hơn nữa cũng cứu được
ta trong tương lai ––”.
"Hiện tại vấn đề mấu chốt là, làm sao người thoát khỏi tay nó."
ố ế ể
"Ngươi phải sống sót thì mới có cơ hội đến tương lai gặp ta, mới có thể đạt
được một tia hy vọng chiến thắng nó!"
Liễu Bình rơi vào trầm ngâm, nói: “Chúng ta mất đi người ghi lại lịch sử, lịch
sử không thể cố định... Nó mạnh như vậy, nếu xong việc phát hiện ta chết giả,
chỉ sợ sẽ lập tức trở lại đoạn lịch sử này để giết ta."
"Cho nên chẳng những người phải sống sót, còn phải kéo dài thời gian, mãi đến
khi người ghi lại lịch sử mới đi đến!"
Andrea nói, trong lòng cũng bồn chồn bất an.- - Chuyện này quá khó khăn.
Rốt cuộc có cách nào có thể may mắn thoát khỏi tay nó? Không trung đột nhiên
trở nên hắc ám.
Hình dáng người khổng lồ lại bao trùm vòm trời lần nữa.
Giọng nói của nó hỗn loạn một tia hưng phấn, vang vọng toàn bộ thế giới: “Sao
không phản kháng nữa? Ta còn chuẩn bị lấy người làm cái đinh, đánh xuyên
qua tất cả thế giới trên thân trụ này –– Xuất đao tiếp đi, linh hồn khát vọng
chiến đấu à."
Liễu Bình chợt nảy ra một suy nghĩ, hắn bỗng buông lưỡi đao huyết nhục xuống
rồi nói: “Này, ta không đánh."
Trên bầu trời truyền đến giọng nói ngạc nhiên của đối phương: “Không đánh?"
"Ta đã lĩnh giáo sự cường đại của ngươi, ta thừa nhận chúng sinh không phải
đối thủ của ngươi, chuyện này thật sự quá rõ ràng."
Liễu Bình nói.
"Phản kháng đi, nhân loại, nếu ngươi không phản kháng thì ta lập tức giết người
ngay bây giờ."
Người khổng lồ nói.
"Vì sao người muốn ta phản kháng như vậy?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta muốn nhìn thấy người tuyệt vọng -- Ngươi nỗ lực vô số đời, kết quả lại có
kết cục như vậy -- Điều này là lạc thú khó được đối với ta."
Người khổng lồ nói.
Liễu Bình nghe xong thì trực tiếp thu lưỡi đao huyết nhục lại, giơ đôi tay lên
cao và nói: “Ta đầu hàng."
Không đợi người khổng lồ nói chuyện, hắn lại nói: “Tới đi, tùy tiện giết, nhưng
tàn hồn của ta chỉ còn lại một sợi cuối cùng, chỉ sợ ngươi không nhét đủ kẽ răng
nữa là."
"Ngươi không phản kháng thì ta trực tiếp giết ngươi."
Người khổng lồ nói.
Trong giọng nói của nó mang theo một tia thất vọng.
ế ể ế
"Không biết ta có thể lựa chọn cách chết không? Hiện tại ta vô cùng hoài niệm
cố hương của đời này, đó là một thế giới tu hành hưng thịnh-- Nếu người đồng ý
để ta chết ở thế giới kia, chết trong năm tháng quá khứ ngày xưa, ta sẽ lấy ra
một bí mật để trao đổi."
Liễu Bình hỏi.
"Bí mật?"
Người khổng lồ nghi ngờ lặp lại.
"Đúng vậy, bí mật này tuyệt đối đáng giá một tấm vé quay về."
Liễu Bình nói.
"Lũ phàm nhân, các ngươi luôn cho rằng bí mật của mình là quý giá, đáng tiếc
trong mặt những tồn tại như chúng ta thì nhiều ít gì cũng có chút khôi hài."
Người khổng lồ nói.
"Không! Bí mật này là về các ngươi, là kẻ địch của người trong Ác Mộng, hơn
nữa bí mật này liên quan đến lợi ích mật thiết của ngươi."
Liễu Bình nói.
Người khổng lồ trầm mặc một hồi.
Bỗng nhiên.
Liễu Bình phát hiện trên người mình truyền đến một lực kéo thật lớn.
Tất cả mọi chuyện chung quanh hóa thành hư vô.
Hắn cảm thấy mình không ngừng phi hành trong hư không, xuyên qua vô số
thời gian và không gian, thậm chí pháp tắc vô tận cũng không thể đi theo hắn,
chỉ có thể bị ném lại sau người.
Trời đất quay cuồng.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Một thế giới xuất hiện ở trước mắt hắn.
Bầu trời có những cung điện liên miên phập phồng, dãy núi uốn lượn trên mặt
đất, linh khí như gió như sương mù.
Thế giới tu hành.- - Nơi này là thế giới tu hành! Giọng nói lạnh nhạt của người
khổng lồ lại vang lên lần nữa: “Nói đi, nói ra bí mật của ngươi, ta sẽ để người
chết ở chỗ này."
Liễu Bình nhìn ra chung quanh, trên nét mặt hiện ra vẻ hoài niệm.
"Danh sách."
Hắn thầm kêu gọi.
"Ta ở đây."
Danh sách ra tiếng nói.
ế ế ầ
"Nơi này là thế giới tu hành quá khứ, ở thế giới này, ta đã không cần sức mạnh
Kỳ Quỷ như “Kiến Văn Như Danh nữa."
"Ý của ngươi là ——"
"Thu hồi nó, trả năng lực quẻ thuật của ta lại đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK