Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đạo quan.
Đại điện nghị sự; Đống thịt nát bị đốt trọi kia được đặt trên mặt đất.
Lặng ngắt như tờ.
Chưởng môn ngồi ở vị trí đầu, các trưởng lão khác chia nhau ngồi hai bên, toàn
bộ ánh mắt đều đổ dồn vào cục thịt nát kia.
Từ Liễu Bình đến đệ tử tiếp khách vào đạo quan, và cả từ miệng của mọi người,
cả câu chuyện đã bị nói đi nói lại không ít hơn hai mươi lần.
Sự thật rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực.
Ở tình huống đó, Liễu Bình ra tay giết người quả thật là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng mà -- Hắn lại không chút do dự giết chết bằng hữu tốt nhất bên cạnh
mình như vậy... Chuyện này ít nhiều gì cũng làm người ta có chút hoài nghi đối
với tính cách của Liễu Bình.
Dựa theo cách nói một phía của đệ tử tiếp dẫn, cả bản thân Liễu Bình cũng thừa
nhận, lúc ấy phát hiện không đúng thì hắn lập tức động thủ, không có chút do
dự nào.
Đây cũng là nguyên nhân hắn có thể lập tức giết chết, khiến đối phương trở tay
không kip.
Nhưng mà -- Thật làm người ta có chút không thoải mái.
Phía sau các vị trưởng lão, những đệ tử này đang im lặng dùng mắt giao lưu,
trong ánh mắt nhìn về phía Liễu Bình lộ ra một sự xa cách.
Rốt cuộc chưởng môn cũng mở mắt ra, nói: “Mọi chuyện đã được sáng tỏ, Mai
trưởng lão lập tức thông báo cho Võ Minh, bảo bọn họ phái người tới điều tra
thân phận thật sự của yêu tả này."
"Tuân lệnh!"
Một trưởng lão hành lễ với chưởng môn, sau đó xoay người đi ra đại điện.
Chưởng môn nhìn chung quanh, chỉ thấy chúng đệ tử đều nhìn chằm chằm vào
Liễu Bình, không khỏi thầm than một tiếng.
"Đều tan đi."
Ông ta nói.
Mọi người im lặng rời khỏi đại điện, ai về chỗ nấy.
Giây lát sau.
Đại điện trở nên trống trải, chỉ còn lại chưởng môn và Liễu Bình.
"Giết hắn, trong lòng con có áy náy không?"
Chưởng môn hỏi.
"Không có."
Liễu Bình nói.
"Xuống tay có từng do dự chưa?"
"Không có."
"Nếu nhớ lại lúc đó, có cảm nhận được điểm nào sai trái hay không?"
"Không có."
"Nếu có một ngày, sư phụ con là ta bị ký sinh ––”.
"Yên tâm, con sẽ lập tức giết người."
Chưởng môn đứng lên, đi đến trước đống tro thịt bị đốt trụi kia rồi nói: “Ký
sinh là một quá trình không thể nghịch chuyển, kẻ bị ký sinh sẽ đau khổ cực độ,
toàn thân như gánh chịu cực hình thiên đao vạn quả, ngặt nổi chỉ có thể trơ mắt
nhìn tà vật ký sinh dùng thân thể của mình đi làm ác."
Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe.
Chưởng môn tiếp tục nói: “Con làm không sai, nhưng chỉ sợ ngày sau sẽ có
không ít phê bình, giống như tiếng ruồi bọ bay, nhiều đến mức không đếm xuể."
"Ruồi bọ nhiều đếm không xuể, nhưng con cũng không có thời gian để đập
ruồi."
Liễu Bình nói.
"Vậy con sẽ làm gì?"
Chưởng môn hỏi.
"Nếu có một ngày, tà giáo tiêu tán, con hy vọng là do chính tay mình làm nên."
Liễu Bình nói.
"Đây là phương thức con an ủi người chết sao?"
Chưởng môn hỏi.
"Đúng vậy."
Liễu Bình nói.
Hắn lại thở dài, triển khai quyền thế trong đại điện, đánh một bộ quyền pháp,
nét mặt có chút buồn bực.
"Đây là quyền pháp gì?"
Chưởng môn hỏi.
"Quyền pháp nhất mạch của sư môn Từ Thắng, con đã hứa với hắn phải truyền
quyền pháp này lại, làm dưỡng danh nhất mạch võ học của sư môn hắn."
"... Quả thật rất khó, quyền pháp này chỉ có công hiệu cường thân kiện thể."
Chưởng môn nói.
"Bỏ đi, con từ từ nghĩ cách."

Liễu Bình mặt ủ mày ê mà nói.
Chưởng môn cười cười, rút ra một trang giấy hơi mỏng từ trong lòng rồi đưa
cho Liễu Bình.
“Đây là?"
Liễu Bình hỏi.
"Thức thứ hai của Hoán Linh đao pháp."
Chưởng môn nói.
"Không phải sư phụ không muốn dạy con sao?"
Liễu Bình kinh ngạc nói.
"Hừ,"
Chưởng môn lạnh lùng nói: “Còn muốn thay bằng hữu duong danh võ học sư
môn của hắn? Có bản lĩnh thì làm vẻ vang sư môn trước đi!"
"Đa tạ sư phụ."
Liễu Bình vội vàng hành lễ, sau đó đôi mắt không chớp cái nào nhìn chằm
chằm vào trang giấy kia.
Chưởng môn đứng bên cạnh mở miệng nói: “Độ khó của chiêu này lớn hơn
nhiều so với thức thứ nhất, năm đó sư phụ con phải khổ học ba năm mới miễn
cưỡng có thể thi triển ra được."
"Khó như vậy sao?"
Liễu Bình nhướng mày.
"Đương nhiên, con phải học được bình tĩnh, thản nhiên, cân nhắc cho kỹ mới có
thể lĩnh ngộ được tinh túy trong đó."
Chưởng môn nói.
"Vâng."
Liễu Bình tiếp tục đọc đao phổ.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Hắn bỗng mở miệng nói: “Thì ra là thế, thức thứ hai là dùng như thế này --"
Hắn nói xong thì muốn lên bội đao bên hông.
Mí mắt chưởng môn giật giật, đột nhiên quát: “Luyện công cũng không nhìn
xem đây là nơi nào, trở về phòng của con chậm rãi cân nhắc đi!"
Liễu Bình lập tức tỉnh táo lại, cũng cảm thấy mình quá si ngốc với đao pháp,
hắn cười ôm quyền và nói: “Vâng!"
Hắn nâng trang giấy kia nhanh chóng rời đi.

Sau khi hắn đi thì trong đại điện chỉ còn một mình chưởng môn.
Rốt cuộc chưởng môn cũng nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vi sư sẽ
không để con và mặt ngay đây đâu... Ba mươi phút sau.
Trong phòng ngủ, Liễu Bình buông trang sách xuống.
Hoán Linh đao pháp -- Thức thứ nhất, Kỳ Lân Trảm; Thức thứ hai, Phương Lai
Nghi.
Đều là chiểu pháp mà hắn chưa từng nghĩ tới, mang đến rất nhiều cảm hứng.
Điều này cho thấy ý tưởng của một người là hữu hạn, mà toàn bộ văn minh là
vô hạn.
Lúc này, chợt thấy ánh nến trên bàn nhảy nhảy.- - Hỏa pháp tắc tới.
Liễu Bình cười, hỏi: “Lần này lại có chuyện gì?"
Chỉ thấy ánh nến kia lơ lửng bay lên, dừng lại trong lòng bàn tay hắn.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Pháp tắc nguyên thủy của
thế giới: Hỏa, đã thăng giai đến giai đoạn “Sơ Châm."
"Nó đã mang theo sức mạnh kết nối với bổn giao diện thao tác anh linh."
"Lần kết nối này tốn thời gian năm giờ.”.
"Hiện đã hoàn thành."
"Bổn danh sách được pháp tắc thiên nhiên nguyên thủy của thế giới tiền kiếp
này tán thành."
"Hiện giờ đang trong thời đại thượng cổ của thế giới chân thật."
"Hiện giờ đang trong nghi thức đánh thức Kỳ Quỷ."
"Nhiều lần trải qua vô số năm tháng, tình thế trước mặt là cơ hội thức tỉnh duy
nhất của ngươi."
"Bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ vận mệnh anh linh: “Chân tướng duy nhất."
Tất cả những dòng chữ nhỏ lập tức biến đi.
Liễu Bình đột nhiên phản ứng, vội hỏi: “Từ từ! Vì sao là nhiệm vụ vận mệnh
anh linh?"
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lại hiện lên lần nữa: “Giờ phút này."
"Ngươi đã đạt được Trấn Ngục Đạo."
"Trấn Ngục Đao và vỏ đao Tứ Thánh Trụ tuy bị tạm thời phong ấn, nhưng một
loại uy năng trong đó vẫn có thể phát huy tác dụng --”.
"Dưới tác dụng của Giam Mặc, trong nghi thức Kỳ Quỷ, bổn thao tác giao diện
có thể kể rõ chân tướng duy nhất cho ngươi biết:"
"Ngươi chính là anh linh phải thức tỉnh."
"Bổn thao tác giao diện chính là danh sách duy nhất của ngươi."
ể ể ố ế
"Khoảng thời gian người chuyển thể lưu lạc giữa sự sống và cái chết đã quá lâu,
hiện giờ đã nghênh đón cơ hội duy nhất này."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK