Tại khu vực hư không phía sau lưng chủ trang viên, một thanh trường đao tản ra
luồng sáng đen đặc xuất hiện, dùng toàn lực chém về phía cổ của chủ trang
viên.
Mà theo sát thanh trường đao này, lại là một Liễu Bình bước ra từ trong hư
không... Đây mới thật sự là Liễu Bình! Hắn sử dụng "Đặc Hiệu sư"
lừa gạt chủ trang viên, thế nhưng lại mở ra hiệu ứng của "Đặc Hiệu sư"
cho đối phương thấy, làm cho đối phương biết mình bị lừa.
Cho nên mới có cuộc trò chuyện phía sau.
Mặc dù như thế, đối phương vẫn bị lừa.
Bởi vì Liễu Bình trò chuyện với nó vẫn là giả! Liễu Bình nắm chặt chuôi đao,
dùng sức chém xuống "Xong rồi."
"Không sai, xử lý nó."
Đại Địa chi Mẫu và Nữ Tử Thần đồng thời nói.
"Cũng không có."
Thượng Đế nói.
Ngay sau đó... Toàn bộ không - thời gian đầu ngưng trệ lại.
Liễu Bình giả kia vẫn mỉm cười, làm ra bộ dáng lắng nghe.
Chủ trang viên đang cầm nhẫn Kinh Các, hé miệng, đang định nói tiếp cái gì đó.
Sau lưng nó, Liễu Bình chân chính đang nắm chặt đao, đã chém tới phần cổ của
nó... Đao lại dùng lại.
"Lão già chết tiệt kia, tình huống này là sao vậy?"
Đại Địa chi Mẫu hỏi.
"Rất đơn giản, mọi chuyện nơi này có nhân quả liên kết với chuyện từ hai ngàn
năm trước, trước khi quá khứ còn chưa hoàn toàn hình thành, nơi này cũng
không thể đạt được kết quả cuối cùng."
Thượng Để nói.
"Ý của ngươi là..."
Nữ Tử Thần chấn động, hỏi.
"Đúng vậy, thời gian, không gian, nhân quả và vận mệnh đã bị kích hoạt lên,
bọn chúng yêu cầu Liễu Bình phải giải quyết chuyện của hai ngàn năm trước,
mới có thể phán định kết quả cuối cùng ở nơi này."
Thượng Đế cảm thán nói.
Liễu Bình lắng nghe, lúc này mới xen vào nói: "Theo ý của ông, chẳng lẽ nơi
này đã tạo thành cục diện cực kỳ hiếm thấy kia?"
ố
"Đúng vậy, lịch sử trống không được hình thành như vậy đó."
Thượng Đế nói.
Ông ta vừa dứt lời.
Ngay sau đó, Liễu Bình biến mất khỏi vị trí cũ.
Hai ngàn năm trước.
Thời đại Ác Mộng giáng lâm.
Hư không lóe lên, Liễu Bình bỗng xuất hiện.
Hắn đứng trên ngọn núi đá, quan sát thành thị hoang tàn cách đó không xa.
Có vẻ như toàn thế giới đều đã không còn người ở nữa vậy.
Chắc hẳn những Chúa tể Ác Mộng kia đã ăn sạch tất cả linh hồn, chỉ để lại một
thế giới tử vong.
Giọng nói của Thượng Đế vang lên: "Tất cả lực lượng của các vị thần đều
chuyển dời tới trên người Tử Thần, vẫn luôn chờ đợi hai ngàn năm, cuối cùng
cũng chờ được ngươi, ngươi đã cứu vớt Tử Vong song tử, lại kích hoạt lịch sử
một lần nữa, làm cho thời điểm này trong lịch sử tiến vào trạng thái lịch sử
trống."
"Thế nhưng... tại sao lại là giờ phút này?"
Liễu Bình không nhịn được hỏi.
Hắn nhìn chăm chú tới những chữ nhỏ đang hiện lên trước mắt:
[Thế giới hủy diệt, ba ngày sau.]
Đã không còn kịp nữa rồi.
Mình trở lại thời đại này, còn có thể làm cái gì cơ chứ? Thượng Đế không trả
lời.
Liễu Bình suy tư một lúc, cũng dần hiểu được.
Tử Vong song tử.
Thế giới hủy diệt.
Các chúa tể Ác Mộng rời đi.
Mà trước khi bọn chúng rời đi... Giọng nói của chủ trang viên lại vang lên bên
tai hắn: "Hai ngàn năm trước, các chủ nhân đã giáng lâm thế giới này, sau khi
ăn sạch linh hồn vào ngày thứ ba, tất cả đều ra tay đánh nhau..."
"Ta không thể nói tỉ mỉ hơn được, thế nhưng hình như lúc đó có vấn đề gì xuất
hiện, cuối cùng lại bị che giấu đi..."
Tới cùng đã có chuyện gì xảy ra? Thân hình Liễu Bình hơi lóe lên, vượt qua trời
cao, rơi xuống doanh trại bí ẩn kia.
Hắn phất tay mở cửa doanh trại, lại phát hiện cả John lẫn Jenny đều không có ở
bên trong.
ầ
"Tử Thần?"
Liễu Bình lập tức hỏi.
"Bọn họ không sao, đang ở bên kia thành thị... chờ đã, hình như có chuyện gì
đang xảy ra."
Giọng nói của Nữ Tử Thần bỗng cất cao lên.
Hai tấm thẻ bài từ chiếc nhẫn màu đen chui ra.
Đây là Song tử Tử Vong: Ngủ Say và Yên Tĩnh.
Màu sắc của hai tấm thẻ bài đang dần dần thay đổi, sắp chuyển hóa thành màu
tím sậm.
"Bọn họ sắp không thuộc về ta!"
Nữ Tử Thần nói.
Vẻ mặt của John và Jenny trên thẻ bài dần dần trở nên ngây ngốc.
Liễu Bình không do dự, phất tay thả ra "Đặc Hiệu sư", để cho bản thân mình
biến mất trong hư không, rồi mới dùng tốc độ cao nhất bay về phía bên kia
thành thị.
Chỉ trong vòng hai giây.
Hắn đã tới trên không thành thị.
"Đúng vậy, là thời điểm này..."
Thượng Đế nói.
Liễu Bình cúi đầu quan sát toàn bộ thành thị, ánh mắt bỗng ngưng tụ lại.
Ngay lập tức, hắn thêm một tầng "Lừa Gạt"
bên ngoài "Đặc Hiệu sư", rồi mới âm thầm rơi xuống phía sau một tòa nhà cao
tầng đã sụp đổ.
Hắn đứng đằng sau tòa nhà kia, chậm rãi thò đầu ra, quan sát cảnh tượng phía
trước... Vẻ mặt John và Jenny rất ngây ngốc, quỳ trên mặt đất.
Mà trên quảng trường đối diện bọn họ, có một quái vật khổng lồ.
Cả người con quái vật khổng lồ đó đều là vết thương, nó đang bị thương nặng,
đã thoi thóp "Các nguowi... phải nghĩ trăm phương nghìn kể tìm kiếm thế giới
khác, bắt sinh linh trở về đây, ta cần linh hồn của bọn chúng, rõ chưa?"
Quái vật khổng lồ nói bằng ngôn ngữ của loài người.
"Rõ."
John và Jenny đồng thời nói.
Phía sau tòa nhà.
"Đây chính là lịch sử trống sao?"
Liễu Bình âm thầm hỏi.
ố ể ế ấ
"Cuối cùng cũng có thể nói... nghẹn chết ta mất..."
Thượng Đế thở phào một hơi, nói tiếp: "Đúng vậy, không ai biết rõ chuyện gì đã
xảy ra trong khoảng thời gian này, ngay cả chủ trang viên kia cũng đang thăm
dò, cho nên tương lai ngươi có thể giết nó hay không, được quyết định bởi
chuyện gì đã xảy ra trong đoạn lịch sử này."
"Vị Chúa tể Ác Mộng này sẽ dựa vào sự trợ giúp của Tử Vong Song Tử để khôi
phục thương thế, ngóc đầu trở lại... hay là chết tại nơi này."
"Chuyện này, cần phải được xác định."
Thượng Đế nói.
Liễu Bình rút Bách Nạp Đao ra, nói: "Ta đoán... nó sẽ chết tại nơi đây."
Hắn bỗng biến mất tại chỗ.
Danh Sách Chương: